Bảo Bối Em Chạy Đâu Cho Thoát. Tác giả: Văn hóa IQIYI. Chương mới Chapter 22 Trạng thái Đang tiến hành. Manhua. Ngôn Tình. Truyện Màu. Rõ ràng là bậc thầy giả mạo nhưng thế méo nào lại trở thành cô dâu giả mạo của người khác. Này này thả tôi đi các người nhận sai Không, không thể nào đâu. Diệp Tu tiền bối không phải người như vậy. Cậu nghĩ, mình phải thận trọng, nghiêm túc, cố gắng không để tiền bối bị bất ngờ, nói với tiền bối rằng: Em thích anh, bất kể anh có hồi đáp hay không, có ưng thuận hay không, em vẫn thích anh. Bảo Bối, em chạy không thoát đâu ! chương 6 | Đọc Ngoại Truyện : CẢM GIÁC THỐNG KHỔ full - doc truyen Bao Boi, em chay khAng thoAt dAu ! chương 6 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi Bảo Bối,Em Chạy Không Thoát Tiểu Thuyết Trực Tuyến. [Đam Mỹ]Bảo Bối,Em Chạy Không Thoát Công:Triệu Dương Phi Thụ:Bạch Tử Thiên Hiện đại-đam mỹ Tác giả:Mindayyy Tử Thiên là một sinh viên năm nhất đại họcXXX, vào ngày đầu đến trường cùng bạn thân,Mạc Đông Thăng.Cậu đã gặp anh. Bảo Bối Em Chạy Đâu Cho Thoát audio, Mới Cập Nhật: Chapter 22, rõ ràng là bậc thầy giả mạo .nhưng thế méo nào lại trở thành cô dâu giả mạo của người khác .này này .thả tôi đi .các người nhận sai người rồi .kẻ lừa đảo thế nào lại lọt vào tay một k Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. _Chồng....Giọng nói nhẹ nhàng tha thiết chỉ trong 1chữ_......._Anh уêu em không?Người cô gọi ᴠẫn im lại nói thêm _CútGiọng lạnh lùng хua đuổi chỉ biết cười gượng rồi ra ngoài, ánh mắt khinh thường, nụ cười khẩу cất lên.. _Ừm!Vậу đó là câu trả lời của anh....Em ѕẽ ra_Tốt nhất càng хa càng chết cũng được..Cô giọng nói ấm ức đầу nước mắt nhưng ᴠẫn bình thản trả lời hắn nhẹ nhàng, cảm giác khó chịu đau tận tâm can đó, thật khó chịu. Nụ cười nở trên môi đấу nhưng trong tim cô đang chảу nước mắt, nụ cười đau khổ, dằn ᴠặt.. Bạn đang хem full, truуện ᴠợ уêu em chạу không thoát !, bảo bối, em chạу không thoát! full.Hắn giọng lạnh lùng chán ghét cô.....Ôm người phụ nữ khác bên cạnh hắn,ôm rồi hôn mặc kệ cô ở đâу ngaу trước mặt hắn ...............Xem thêm Cách Chế Biến Vi Cá Mập Ăn Là Ghiền Mà Các Bà Nội Trợ Nên Biết Hắn là đang cố tình khiêu khích cô, ghê tởm cô, muốn cô ѕống không bằng chết. Hắn thấу cô càng đau khổ thì cô càng ᴠui, ᴠì hắn hận cô, hận gia đình cô. Ngàу hôm ѕau hắn dậу không thấу cô liền bất chợt lo ngàу cô dậу rất ѕớm nấu ăn gọi hắn хuống nhưng hắn lạnh lùng gạt bỏ ,Lúc nàу không thấу cô hắn mới lo ѕợ...ѕuу nghĩ Hắn bước ᴠào phòng cô ,Căn phòng trống ᴠắng,Chẳng còn gì ngoài chiếc giường chiếc bàn ...mọi thứquần áo..ảnh...đều trống ᴠắng..Đôi mắt ѕắc beѕn,lanhj giá liếc ѕang chiếc giường phòng cô ᴠà hắn từng ấm cúng khi ngủ cùng giường tuу không cùng trái tim, nhưng hơi ấm của cô rất ấm áp.. giờ thì lạnh lẽo khi không thấу cô nằm ngủ trên chiếc giường nàу nữa.. Hắn tức giận đen mặt đập đổ mọi thứ, tiếng gào thét tên cô cùng những lời đe dọa nhưng là ᴠô nghĩa, Bỗng hắn thấу trong phòng cô..Chợt phát hiện tờ giấу trên bàn "Em хin lỗi!em bỏ đi là không chỉ muốn anh được hạnh phúc là được dù em có уêu anh,phải хa anh là nỗi đau không thể thấу tội lỗi ba mẹ em gâу ra có lẽ em ѕẽ trả lại tự do cho anh!Vì ѕự bướng bỉnh của mình,Vì уêu anh mà em có thể buông хuôi tất cả....Anh không уêu em cũng được chỉ cần em уêu anh là được!Nhiều lúc em chỉ muốn mình chết đi theo lời của anh..nhưng bâу giờ không được!Vì em có nguồn lực để ...." Chưa đọc hết hắn đã ᴠò nát tờ giấу bỗng nước mắt rơi хuống .Hắn giật mình ѕờ taу lên mặt ...Đâу là lần đầu tiên hắn không ngờ lại khóc ᴠì cô.. _Người đâu!_Dạ! Hắn gương mặt đỏ hoe đó liền lấу lại khuôn mặt khôi ngô tuấn tú gọi người_Tìm cô ta ᴠề,bằng bất cứ giá nào_Vâng!Chuуên mục Thế Giới Game Thời điểm ở Mỹ, Hứa Nhan một đường làm ăn khấm khá, sau đó trong giới kinh doanh bắt đầu có chút danh tiếng, từng được mời dự tiệc rất nhiều, hiện tại bước chân vào bữa tiệc không còn luống cuống sợ hãi như ngày xưa bỏ qua những ánh mắt dò xét của người bên cạnh, tiện tay đưa thiệp mời ra, sau đó ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng mặc vest trắng đứng gần cửa, bởi vì dáng người của anh rất cao nên cũng dễ gây chú mặt đẹp trai của Bạch Hạo Trì treo lên nụ cười ôn hòa khiến cho mọi người như đắm chìm trong gió xuân ấm áp. Ánh mắt của anh nhìn về phía này, phát hiện ra hai mẹ con Hứa Nhan thì độ cong khóe môi càng cao hơn, chân dài bước nhanh tới."Hứa Nhan, em đến rồi."Anh chào hỏi xong liền ngồi xuống ôm lấy Thiên Vũ, không thèm để ý để ánh mắt thờ ơ của Hứa Nhan, hôn một cái lên khuôn mặt đầy thịt của bảo bối rồi nói"Chúng ta mặc vest trắng, thật giống một gia đình."Hứa Nhan không biết nói gì với cái tên mặt dày này, cô dám cá tám phần là anh ta biết Thiên Vũ thích màu trắng nên mới mặc như vậy! Lúc trước còn luôn mồm tự nhận mình là người đàn ông của cô, có một lần bị cô mắng té tát thì lại rất thản nhiên đáp"Xấu hổ là gì? Anh không biết xấu hổ! Nếu ngượng ngùng thì làm sao theo đuổi em được?"Bạch gia chỉ có một đứa con trai độc nhất là anh, vậy mà đã ba mươi mấy tuổi đầu vẫn chưa chịu kết hôn, cứ kiên trì bám dính lấy hai mẹ con cô làm gì không biết!Thiên Vũ thấy Bạch Hạo Trì mặc vest trắng giống mình thì rất vui vẻ, vươn hai cánh tay bé nhỏ ra ôm chặt cổ anh rồi đột nhiên gọi"Papa!"Một tiếng kêu này khiến lông tóc của Hứa Nhan dựng đứng cả lên, vội vàng cúi đầu trừng mắt với con trai. Mà Bạch Hạo Trì cũng sững sờ trong chốc lát, sau đó đem thằng bé bế lên trên tay, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Anh cảm thấy sự cố gắng suốt ba năm qua của mình giống như sắp được đền đáp rồi! Chỉ cần một tiếng này của Tiểu Vũ cũng đủ làm anh hạnh phúc hết nửa phần đời còn lại đó!Anh bóp bóp gò má mềm mại của Thiên Vũ, không hề chú ý đến bên cạnh mọi người đều đang giật mình nhìn ba người bọn họ. Trong mắt các khách mời hôm nay, tổ hợp quần áo thuần trắng này rõ ràng là một đại gia đình! Nhưng mà từ trước đến giờ chưa từng nghe nói qua Bạch Hạo Trì có bạn gái, chứ nói gì đến vợ con? Bất quá ai cũng nghe rất rõ ràng, đứa trẻ kia vừa gọi một tiếng "papa"!"Tôi nghe nhầm sao?" Có người lẩm bẩm hỏi."Chắc là nghe sai thật rồi!""Nhưng mà tôi cũng nghe...?"Hứa Nhan hơi nhăn mày, rõ ràng mọi người hiểu lầm, cô rất muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng thế ra nội tâm của cô gái trước mắt đang rối rắm, Bạch Hạo Trì cười khẽ"Tiểu Vũ vô ý nên mới gọi anh một tiếng papa, em đừng chấp thằng bé làm gì, con nít mà."Thật ra trong lòng anh đang vui sướng muốn chết ngất đây, giả vờ khuyên cô xong lại quay sang nói nhỏ với Thiên Vũ"Gọi một tiếng nữa, chú Trì cho con bánh!"Một đứa trẻ ba tuổi thì làm sao cưỡng lại được lời dụ dỗ như vậy? Huống chi cục bột này cực kì yêu thích Bạch Hạo Trì, luôn muốn anh trở thành ruột thịt của mình? Lập tức nhe răng nói"Papa! Trong lòng Tiểu Vũ, papa đứng thứ nhì đó!"Anh chớp mắt nhìn khuôn mặt đáng yêu của Thiên Vũ, chợt hỏi"Con chỉ thích papa thứ nhì? Vậy con thích ai nhất?"Hứa Nhan đứng bên cạnh hai người bọn họ, nghe tới đây chợt thấy cục cưng đưa mắt nhìn về phía mình, cô bất giác nở nụ cười dịu ngoài ba người hòa hợp như vậy, không khỏi khiến xung quanh nổi lên từng trận bàn tán, mà ngay lúc này, chợt có tiếng hừ lạnh. Bạch Hạo Trì cùng Hứa Nhan đồng thời nhếch lông mày nhìn về phía phát ra âm thanh kia."Cũng không biết là con rơi con rớt của ai, lại dám trèo cao!" Người phụ nữ vừa nói chuyện mặc một bộ váy tím bó sát người, trên tay cầm ly rượu vang hơi lắc nhẹ. Cô ta đưa tay hất lọn tóc xoăn dài ra sau lưng, từ từ đi tới trước người bọn họ, lúc di chuyển, cặp mông căng tròn vẽ lên một độ cong xinh đẹp, quyến rũ đến mức có người không nhịn được nhìn chằm năm nay phụ nữ theo phong cách sexy rất nhiều, nhưng so với Hứa Nhan và người mới xuất hiện thì những cô gái khác dường như không đáng nhắc trắng một tím rốt cuộc đối mặt, Hứa Nhan vẫn chưa quên cô ta, trong lòng cũng hơi giật mình, chợt cười nói"Mấy năm không gặp, mồm miệng của Triệu tiểu thư đây vẫn còn bẩn như vậy, cách xa ba thước cũng ngửi thấy mùi."Hứa Nhan không hề cho cô ta chút mặt mũi nào, trực tiếp mở miệng châm biếm khiến cho Triệu Thanh Liên tức giận đến nhăn chặt lông bọn họ đứng tuy không phải là giữa đại sảnh, nhưng lúc này cũng đã có vài người tụ tập đến xem kịch Thanh Liên mấy năm nay sống không được tốt lắm, bị vùi dập trên mạng xã hội thảm không nói nổi. Mà tất cả cũng do người phụ nữ trước mắt gây nên, vừa gặp lại, thấy cô ta so với trước kia càng trở nên xinh đẹp và tỏa sáng thì căm giận nói"Cô, người đàn bà đê tiện này còn không biết liêm sỉ mà trở về? Vì tiền bán thân, sau đó lại vì tiền bỏ rơi chồng mình, giờ thì trắng trợn đi ve vãn người đàn ông khác! Nếu tôi là cô, tôi sẽ cắn lưỡi mà chết sớm một chút! A, đứa nhỏ này là con của cô và người đàn ông nào đấy? Chắc là ngủ với nhiều người quá nên không nhớ rõ chứ gì? Cô..."Bạch Hạo Trì cũng từng nghe nói qua tên của Triệu Thanh Liên, vốn dĩ không có thiện cảm với cô ta, bấy giờ lại nghe những lời nói vô cùng thô tục này, không nhịn được mà quát"Câm miệng!"Bình thường Bạch Hạo Trì rất hòa nhã, thậm chí người ta chưa bao giờ thấy anh nổi giận thật sự, nhưng lúc này khuôn mặt vốn luôn tươi cười chợt nghiêm lại. Ánh mắt lạnh lùng không có chút tình cảm nào nhìn thẳng vào Triệu Thanh Liên, thậm chí còn mang theo ý cảnh cáo nồng đậm, giống như nếu cô ta còn dám nói thêm lời nào, anh sẽ không nể tình mà đem cô ta bóp Thanh Liên bị anh nhìn, hốt hoảng lui về sau mấy bước, khẽ rùng mình. "Lôi cô ta ra ngoài!"Anh vừa ra lệnh, lập tức có bảo vệ tiến lên cưỡng chế đem cô ta lôi ra khỏi đại sảnh, mặc cho tiếng hét như heo bị chọc tiết của cô ta vang lên không Vũ được anh ôm trong tay cũng bị tiếng quát vừa rồi dọa, sợ hãi vươn tay về phía mama của Nhan lười so đo với kẻ điên như Triệu Thanh Liên, nhưng trong lòng không khỏi cảm kích Bạch Hạo Trì. Mắt thấy bảo bối vươn tay ra, cô liền tiến lên ôm bảo bối, giọng nói mềm mại mang theo mấy phần trách cứ đối với người đàn ông bên cạnh"Anh dọa thằng bé."Bạch Hạo Trì quay sang nhìn Tiểu Vũ, nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ hiền hòa như trước, biểu cảm xoay chuyển 180 độ, chợt cười hối lỗi"Xin lỗi Tiểu Vũ, là chú không tốt. Đừng giận chú!"Anh đưa tay ra vuốt vuốt đỉnh đầu của đứa trẻ, cậu nhóc cũng không tránh, chỉ là nhìn anh một hồi lâu rồi vùi mặt vào trong cổ Hứa Nhan, chợt lẩm bẩm"Chú Trì ăn hiếp phụ nữ! Con sẽ tìm papa khác tốt hơn cho mama!"Cánh tay đang sờ tóc của thằng bé chợt cứng lại, Bạch Hạo Trì giật giật khóe miệng. Chẳng lẽ từ trước đến giờ Tiểu Vũ chỉ thân cận anh vì anh là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí papa kia? Nói vậy, một khi tìm được người xuất sắc hơn, thằng bé cũng sẽ gọi người đó là papa sao?Hứa Nhan nhìn khuôn mặt khổ sở của Bạch Hạo Trì, chợt phì cười. Lúc này, hai nhân vật chính của bữa tiệc cũng đã xuất hiện ở trên sân người đều tập trung nhìn qua, chỉ thấy cha mẹ của Bạch Hạo Trì đứng sóng vai với nhau vô cùng đẹp đôi. Mẹ anh là người Mỹ, các đường nét trên khuôn mặt đều rất hài hòa, hơn nữa mũi cũng rất biết là vô tình hay cố ý, mẹ của Bạch Hạo Trì liếc mắt qua nhìn Hứa Nhan, ánh mắt dừng lại ở thân ảnh nho nhỏ trong ngực cô. Bình thường đối với những người này, hơn phân nửa sẽ thể hiện thái độ ghét bỏ đối với những cô gái đã có chồng còn sáp lại gần con trai mình, nhưng Bạch gia thì khác, bọn họ không giống như vậy. Bà ấy hình như có chút thích thú đối với Tiểu Vũ, làm cho cô hoài nghi đây không phải con trai ruột của mình, mà là cháu nội của bọn họ!Đây là cái tình huống quỷ gì? Hứa Nhan khó hiểu ôm chặt tiểu bảo bối, vô thức dời bước sang bên trái một là Bạch Hạo Trì không hổ danh mặt dày, thấy mẹ anh vừa liếc mắt nhìn thì cười cười áp sát vào bên cạnh Hứa Nhan, một lần nữa biểu thị thái độ của mình. Hai người trên sân khấu nói mấy lời khách sáo, sau đó liền nhập tiệc. Không biết có bao nhiêu người đem quà tặng tới, lũ lượt đi đến chúc mừng Bạch gia. Hứa Nhan ôm tiểu bảo bảo một lúc lâu có chút mỏi, liền đem con trai thả xuống, rồi mới quay sang nhìn Bạch Hạo Trì "Anh trông Tiểu Vũ giúp tôi một chút, tôi đưa quà xong sẽ lập tức trở lại."Thiên Vũ kì thật rất thông minh, thấy mama chuẩn bị đi tặng quà thì không nhõng nhẽo hay bám theo cô, chỉ là kéo ống quần của Bạch Hạo Trì rồi ngoan ngoãn gật đầu với nhạc du dương bắt đầu vang lên trong đại sảnh, mama đi rồi, Thiên Vũ cảm thấy hơi đói bụng, đưa tay chỉ chỉ vào bàn tiệc. Bạch Hạo Trì ôm thằng bé đến một vị trí trống, sau đó kéo ghế cho nó ngồi."Tiểu Vũ muốn ăn cái gì? Chú lấy cho con?"Ngón tay mũm mĩm không khách khí chìa về phía bánh ngọt, tôm hùm, sau đó lướt qua rau câu và vân vân mây mây. Bất quá thằng bé còn nhỏ, cho nên Bạch Hạo Trì chỉ lấy chút đồ ăn không quá nhiều dầu mỡ đặt lên Vũ cầm muỗng không thành thạo lắm, nhưng bình thường cũng chẳng cần ai bón cho, tự mình ăn uống ngon lúc này, Bạch Hạo Trì chợt nghe thấy tiếng gọi của bố mình, ông đứng trên tầng hai ra hiệu cho anh đi lên. Nhưng là bên cạnh còn có một tiểu bảo cần chăm, anh đã đồng ý với Hứa Nhan trông chừng Tiểu Vũ thì không thể bỏ mặc thằng bé cúi người nhìn khuôn mặt có chút lấm lem của Thiên Vũ, cười dụ dỗ"Tiểu Vũ, chú Trì có việc gấp, con ngồi yên ở đây ăn, năm phút sau chú quay lại, được không?"Đầu nhỏ gật gật tỏ vẻ đồng ý, bởi vì bình thường Tiểu Vũ rất nghe lời nên Bạch Hạo Trì do dự một chút liền rời Vũ đang ăn ngon chợt mắc nghẹn, quay đầu tìm kiếm một lúc mới thấy ở trong góc có mấy ly nước trái cây, vội tuột khỏi ghế rồi chạy đến đó. Chiều cao của thằng bé nhỉnh hơn cái bàn một chút, có điều ly nước để hơi sâu bên trong, với không hình bé xíu khó khăn trèo lên ghế, sau đó vươn tay ra ôm lấy ly nước. Thằng bé uống một hớp lại một hớp, chẳng mấy chốc khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng, miệng mũi cay xè, đầu óc cũng choáng vì đang đứng ở trên ghế, nên Thiên Vũ không cẩn thận bị trượt chân, cả người thẳng tắp cắm xuống đất. Độ cao như vậy, cho dù té xuống cũng không đến nỗi gãy tay gãy chân, nhưng trong trạng thái vô thức mà ngã ra thì lại là chuyện khác!Hứa Nhan trở lại vị trí cũ không thấy con trai đâu, vội đi lòng vòng tìm thử. Tuy cô lo lắng nhưng vừa rồi Bạch Hạo Trì ở bên cạnh bảo bối, hơn nữa bảo bối của cô rất ngoan, sẽ không quấy phá, nghĩ vậy cũng hơi yên tâm một biết quay đầu đã nhìn thấy một màn làm cho người ta run rẩy kia, thời điểm Thiên Vũ trượt chân, cô sợ đến mức hét lên. Trái tim của cô co rút dữ dội, hoảng hốt phóng tới. Nhưng là khoảng cách của bọn họ cũng hơn năm mét, trừ khi cô có năng lực dịch chuyển tức thời, nếu không, làm sao đến kịp?Nhiều người cũng bị tiếng hét của cô làm giật mình, trong lúc nguy hiểm cận kề, một cánh tay hữu lực đột nhiên vươn đến, vững vàng ôm được thân thể bé xíu của Thiên Nhan chỉ lo nhìn chằm chằm vào con trai, dưới chân mềm nhũn suýt chút đứng không vững. Rốt cuộc thấy thằng bé không sao, vội chạy nhanh đến nhìn, tay vừa chạm lên da thịt mềm mại liền phát hiện có chút nóng, khuôn mặt nhỏ cũng ửng hồng. Chẳng lẽ thằng bé uống rượu? Cô quýnh lên, hết sờ đông lại sờ tây, sờ khắp thân thể của bánh bao nhỏ, hoàn toàn không chú ý đến người bên bao nhỏ ợ lên một tiếng, mở đôi mắt đen láy linh động ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đang bế mình, miệng nhỏ của bảo bối khẽ mở. Một lúc sau, mơ mơ màng màng gọi"Papa."Hứa Nhan thật hết nói nổi đứa trẻ này, hiện tại gặp ai cũng gọi papa được!"Papa?"Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô, rất dễ nghe, nhưng Hứa Nhan cũng không suy nghĩ nhiều lắm, vừa ôm Thiên Vũ vào lòng vừa kiểm tra thân thể con trai thêm lần nữa. Sau khi xác định bảo bối ổn, cô mới ngẩng đầu lên"Cảm ơn anh rất nhiều. Anh đừng để ý, thằng bé uống nhầm rượu..."Cô nói đến đó chợt ngừng lại, bởi vì vừa rồi cứ lo cục cưng xảy ra chuyện nên không có ngẩng đầu lên, mà chiều cao hai người cũng chênh lệch rất nhiều, lúc này mới nhìn được mặt của người đàn ông trước ta không có bất kì biểu cảm gì, chỉ là nhìn cô bằng ánh mắt lạnh Nhan cảm thấy ngực trái bắt đầu nhói lên, khuôn mặt tuấn mỹ khiến cho người đối diện hít thở không thông này vẫn luôn ám ảnh cô suốt mấy năm qua! Cơ thể cô giống như rơi vào trong vũng bùn, động tác chậm rì rì đứng thẳng lên. Máu trong người cô lúc này cũng sắp bị đông cứng, đầu ngón tay lạnh ngắt. Ông trời, chính là thích trêu ngươi như vậy. Hứa Thiên Vũ nhăn nhăn mũi nhỏ đánh cái hắt xì, sau đó mới dùng giọng điệu ngái ngủ nũng nịu ôm cổ cô“Mama, ôm.”Nhìn đến dáng vẻ đáng yêu này của con trai, Hứa Nhan hận không thể cắn cho một cái, đưa tay ra ôm lấy thằng bé rồi bế vào trong nhà vệ sinh bắt đầu đánh răng rửa khi thay cho cục cưng một cái yếm jean xong, Hứa Nhan mới thu xếp thêm chút quần áo vào va li. Đứa nhỏ thấy cô làm việc cũng mon men đi lại gấp quần áo của mình, chẳng khác gì một ông cụ non cả, cánh tay ngắn ngủn khó khăn lắm mới cuộn được đồ lại, sau đó đem đưa cho cô. Hứa Nhan xoa đầu con trai, quăng qua một ánh mắt tán thưởng.“Cục cưng giỏi lắm!”“Mama, chúng ta sẽ đi du lịch sao?”Khuôn mặt nhỏ nhắn háo hức nhìn cô, khiến Hứa Nhan có chút khó xử“Không phải, bảo bối, chúng ta chuyển đến nơi khác ở.”Hứa Thiên Vũ gật gù đầu nhỏ, không nhõng nhẽo đòi ở lại đây, mà ánh mắt còn phát sáng hơn bởi vì được đến nhà mới. Tính tình chính là ngoan ngoãn như vậy, thật giống cô khi còn bé. Hứa Nhan tự khen bản thân một phen, sau đó ôm con trai ra ăn sáng, sẵn tiện kéo va li ra đến nhắn tin hẹn gặp Bạch Hạo Trì, nhưng anh lại có chút việc ở công ty nên không đến được, đành gọi điện thoại cho anh.“Hạo Trì, tôi có chuyện quan trọng muốn nói, anh không đến được cũng không sao.”[Có chuyện gì? Sao em lại gấp như vậy? Đợi anh một lát được không?]Đầu dây bên kia vang lên âm thanh dễ nghe của Bạch Hạo Trì, khiến khóe mắt Hứa Nhan cũng hơi cay. Cô nên làm sao mới đúng? Cô không muốn Bạch Hạo Trì bị tổn thương, càng hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc, nhưng cuối cùng con trai cô vẫn quan trọng hơn anh ấy.“Thời gian qua, rất cảm ơn anh.”[...] Bạch Hạo Trì cảm giác được có gì đó không đúng lắm, nghe xong chỉ im lặng, chờ cô tiếp tục tiếp lời.“Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây, có được không?”Hứa Nhan cắn môi, tựa đầu vào trên cửa nhìn ra khoảng sân nhỏ bên ngoài, ánh mắt không có tiêu cự.[Ừ. Em có thể nói cho anh lí do không?]Giọng của Bạch Hạo Trì nghe thật nhẹ, chỉ là cô có thể cảm nhận được tâm tình của anh hiện giờ, có lẽ rất khó chịu, rất tuyệt vọng. Hứa Nhan không đành lòng khiến anh khổ sở, thành thật nói“Anh biết chuyện của tôi và Phỉ Ngạo, vậy ắt hẳn anh cũng biết cha của Thiên Vũ là ai, phải không? Hôm qua anh ta có đến tìm tôi.”Hứa Nhan nói đến đây lộ ra sự bất đắc dĩ và mệt mỏi, khiến tim Bạch Hạo Trì như thắt lại.[Anh có thể giúp em.]“Không giúp được, Hạo Trì, tôi biết Bạch gia và Phỉ gia không thua kém gì nhau, nhưng Phỉ Ngạo chưa từng ký giấy ly hôn, trên danh nghĩa, tôi vẫn là vợ của anh ta. Hơn nữa, Tiểu Vũ…”Chuyện này đối với Bạch Hạo Trì là không công bằng, thậm chí cô còn làm anh chịu khổ bên cạnh cô nhiều năm như vậy, cô cảm thấy cực kì áy náy.[Em đang ở đâu? Anh sẽ đến.]Bạch Hạo Trì chỉ đơn giản hỏi như vậy, cũng khiến nước mắt cô sắp tràn mi. Anh ấy có phải tên ngốc không chứ?“Vẫn còn ở nhà dì.”[Chờ anh.]Nói đến đây liền tắt máy, Hứa Nhan biết anh ấy đang trên đường đến, đứng ở trước cửa nhà thẫn thờ mất một lúc thấy từ ngoài cổng, một nam nhân tuấn tú vận áo sơ mi đen bước vội về phía cô, tóc mai trước trán hơi rối loạn. Cô đợi anh đến gần, đưa tay giúp anh chỉnh lại những sợi tóc vào Hạo Trì hiếm khi thấy được vẻ mặt dịu dàng này của cô, sững người lại trong chốc lát, chợt cười khổ bắt lấy tay cô, ánh mắt vô cùng chân thành“Hứa Nhan, nếu anh cầu hôn em, em sẽ đồng ý sao?”Hứa Nhan thở dài một hơi, cảm nhận được bàn tay có chút vết chai của anh mang theo hơi ấm, trong lòng cũng mềm xuống. “Có lẽ, sẽ đồng ý.”Bạch Hạo Trì vuốt ve lòng bàn tay trắng mềm của cô, môi mỏng hơi mím“Anh thật muốn biết, em có từng nảy sinh chút tình cảm nào với anh hay không?”Hứa Nhan rũ mi mắt, thật lâu sau mới trả lời một chữ “Có.”Bạch Hạo Trì nhìn cô, đột nhiên đưa tay kéo cô vào trong lòng mình. Nam nhân cao khoảng 1m8 có hơn, cho dù lúc này Hứa Nhan đi giày cao gót cũng còn kém đến mười mấy phân, vì vậy đầu liền tựa vào trên cổ được mùi hương quen thuộc trên tóc cô, Bạch Hạo Trì khẽ nói“Như vậy là đủ rồi. Nếu Phỉ Ngạo lại một lần nữa làm tổn thương em, anh nhất định sẽ không tha cho hắn.”Khi nói ra lời này, ánh mắt Bạch Hạo Trì cực kì ngoan độc và quyết tuyệt. Anh biết Hứa Nhan yêu thương Tiểu Vũ như thế nào, cũng hiểu cô còn nhiều tình cảm với Phỉ Ngạo. Anh không muốn dễ dàng buông tay, lại không đành lòng để cô khó xử. Nếu Phỉ Ngạo đã dùng cách này giữ cô lại bên mình, thì tốt nhất đừng để anh phải thất cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên gò má xinh đẹp của Hứa Nhan“Đây xem như lợi tức vì những năm qua.”Dứt lời, Bạch Hạo Trì cúi đầu hôn xuống, hai cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau. Lần đầu tiên sau chừng ấy năm, Hứa Nhan tiếp xúc thân mật với nam nhân như vậy. Cái hôn của anh không bá đạo lại ngang ngược như Phỉ Ngạo, mà có thêm mấy phần ôn nhu, đầu lưỡi trượt vào trong miệng cô, Hứa Nhan cũng không phản kháng chút nào, để mặc anh Hạo Trì quyến luyến ở cánh môi của cô hôn nhẹ một cái, sau đó mới buông cô ra. Khuôn mặt Hứa Nhan ửng hồng vì thở gấp, hơi thở thơm ngát quanh quẩn bên chóp mũi anh. Anh thật hi vọng có thể ôm cô như thế này mãi, vĩnh viễn cũng không Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, tim cũng nhảy lên liên hồi, cô khó xử nói“Xin lỗi anh.”“Không cần phải xin lỗi, là anh tự nguyện.”Bạch Hạo Trì khẽ cong khóe môi, trên nụ cười còn có mấy phần nhu tình ngọt ngào, khiến cho người đối diện hơi thất thần một chút.“Em phải chuyển đến chỗ ở của anh ta?” Anh nhìn va li sau lưng cô, trong lòng hiểu rõ một chút.“Không còn cách nào…”Hứa Nhan hít sâu một hơi, lặng lẽ rút khỏi cái ôm của Bạch Hạo Trì.“Anh đưa em đi.”Bạch Hạo Trì không yên tâm khi để cô trở lại bên cạnh người kia, nhưng là nếu Hứa Nhan đã quyết định thì anh sẽ tôn trọng cô. Chỉ cần Phỉ Ngạo dám làm ra chuyện có lỗi với Hứa Nhan, anh nhất định không tiếc hi sinh nhiều thứ để cho hắn trả giá người Phỉ Ngạo phái ra theo dõi Hứa Nhan vẫn luôn túc trực ở gần đó, dùng máy ảnh chụp trộm, sau đó trực tiếp cắm vào máy tính gửi cho Ngạo nheo mắt lại, nghe thủ hạ báo cáo lại tình huống của cô xong, cả người liền tựa vào trên ghế dù biết lúc này cô đang trên đường tới chỗ của anh, nhưng trong lòng không thấy vui sướng chút nào, ngược lại khó chịu và tức giận vô cùng. Cô đồng ý trở lại bên cạnh anh, lại vẫn cùng người đàn ông khác thân mật như vậy, bảo anh bình tĩnh cũng thật làm khó anh! Anh ném áo khoác xuống ghế, tự mình đi ra cửa đón Nhan nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Phỉ Ngạo phủ kín băng sương, không khỏi nhíu mày một cái. Trước kia khi ở chung với anh, anh cũng không giống như bây giờ ngang ngược lại đáng ghét như thế!Cô dắt tay Thiên Vũ, chỉ thấy thằng bé vẫy vẫy tay với Bạch Hạo Trì“Papa đi làm, ngày mai nhớ đến đón con cùng mama đi ăn.”Đứa nhỏ này vẫn chưa ý thức được lời mình nói ra có bao nhiêu lực đả kích đối với người đàn ông đang đứng trước biệt thự đón bọn họ, hồn nhiên hôn gió với Bạch Hạo Trì. Mà Bạch Hạo Trì nhận thấy ánh mắt âm lãnh của Phỉ Ngạo bắn qua chỗ mình, cười càng thêm sâu“A, papa đã biết, con nhớ chăm sóc tốt cho mama.”Có thể chọc tức Phỉ Ngạo nhưng lại khiến hắn ta không thể nói ra lời nào, Bạch Hạo Trì cảm thấy bản thân quá sung sướng. Lúc ở trên xe anh đã âm thầm ra hiệu cho Tiểu Vũ, khi xuống xe nhất định phải gọi anh là papa, không nghĩ đến đứa nhỏ này lại còn bồi thêm một câu ngày mai nhớ đến đón con. Như vậy là gián tiếp tạo cơ hội cho anh tiếp cận Hứa Nhan, không phải sao?Bạch Hạo Trì lái xe rời đi, lúc này Thiên Vũ mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông xa lạ kia, thấy ánh mắt đáng sợ của người ta, liền sợ đến mức rụt cổ ôm đùi Nhan không nói gì, một tay kéo va li, một tay dẫn Thiên Vũ đi vào, thậm chí là chủ nhà như Phỉ Ngạo cũng phải đi sau cô. Mấy lần anh muốn giúp cô kéo đồ, lại bị cô từ chối phòng trước kia cô ở vẫn không có chút thay đổi, cách bài trí, vật dụng trong phòng đều còn. Cô đưa tay chạm vào, thế nhưng không thấy chút bụi bặm nào, giống như có người thường xuyên lau dọn. Giường và tủ đều được đổi qua, nhưng vẫn kiểu dáng cũ. Cô hơi nghiêng đầu nhìn Phỉ Ngạo, chợt nói“Tôi muốn thay toàn bộ bài trí của căn phòng này, không biết có phiền Phỉ tổng hay không?” Phỉ Ngạo đứng ở nơi đó, phất tay phân phó cho người làm. Những người kia đầu tiên là kinh ngạc, sau đó như kiểu ra mà lui xuống. Trước kia ông chủ vẫn luôn không cho người khác xê dịch những thứ trong phòng, cho dù lúc thay cái mới cũng phải đặt đúng vị trí cũ, mỗi ngày còn cho người dọn dẹp kĩ lưỡng. Bọn họ luôn suy đoán ông chủ hẳn là rất yêu bà chủ, sau này bà chủ trở về sẽ cảm động biết bao. Nhưng để cho bọn họ thất vọng là bà chủ có vẻ đã thay đổi, còn dắt theo một đứa trẻ không biết là con quản gia thở dài một hơi, dù sao cũng là chuyện của bọn trẻ, ông thật sự không tin Hứa Nhan lại nhẫn tâm như vậy. Cứ để bọn họ tự giải quyết chuyện của mình đi Ngạo nhìn đứa trẻ vẫn luôn ôm bắp đùi Hứa Nhan, chợt ngồi xuống rồi vươn tay ra“Đến đây.”Thiên Vũ giống như chú thỏ nhỏ bị kinh sợ, liều mạng bám vào trên người Hứa Nhan, mắt mũi nhắm tịt lại, so với dáng vẻ tươi cười với Bạch Hạo Trì thì hoàn toàn đối ngươi của Phỉ Ngạo co rụt, âm giọng đột nhiên trở nên dịu dàng, khí tức quanh thân cũng nhanh chóng biến mất không thấy“Tiểu Vũ mau đến đây, cho chú ôm một cái.”Hứa Nhan chỉ thấy cay khóe mắt, mặc dù là hận người này, nhưng dù sao đứa nhỏ cô mang thai chín tháng mười ngày sinh ra cũng là con của anh ta. Cô cúi đầu vuốt ve đỉnh đầu Thiên Vũ, thằng bé lúc này mới rụt rè đi về phía Phỉ Ngạo, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt mười phần giống Hứa Nhan khiến trong lòng anh mềm Ngạo vươn tay đem Thiên Vũ ôm vào trong lòng, không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác yêu thích khó hiểu. Mà bảo bối vẫn như cũ còn sợ anh, khi đầu ngón tay Phỉ Ngạo chạm đến trên gò má của thằng bé, cơ thể nhỏ lập tức hơi run lên.“Đừng sợ, chú chỉ muốn ôm con một chút.”Lúc này Phỉ Ngạo trông chẳng khác gì một người đàn ông bình thường được ôm con nít, động tác vụng về bế thằng bé Nhan ngăn nước mắt lại không để mình tiếp tục xúc động, chỉ là đứng ở nơi đó nhìn chăm chú vào bọn Vũ lúc đầu không thích ông chú này lắm, tại vì lần trước ông chú này làm mama buồn! Nhưng mà huyết mạch tương liên, thằng bé rất nhanh đã thích ứng với hơi thở của Phỉ Ngạo, bàn tay nhỏ nghịch ngợm bẹp một tiếng vỗ vào trên mặt làm đứng ở một bên thấy vậy vội cúi đầu, hoảng sợ nhìn mũi giày của khí trong phòng nháy mắt giống như hạ xuống mấy độ liền, Hứa Nhan cũng sợ anh ta sẽ ra tay với đứa nhỏ, vội tiến lên mấy bước muốn ôm con trai về. Nhưng là lúc này Phỉ Ngạo chợt bật cười khiến cô khựng quản gia đứng gần cửa đang ghi lại danh sách đồ cần thay cũng giật mình. Đã bao lâu rồi, cậu chủ không có cười qua? Là cười thật sự, không phải nhếch môi khinh thường hay tự giễu!“Sau này muốn ăn cái gì, chú liền đưa con đi ăn, không cần phải phiền chú Trì của con.”“Chú thật tốt!”Tiểu Vũ nghe đến đồ ăn lập tức rạng rỡ, ôm khuôn mặt tuấn mỹ của Phỉ Ngạo hôn một cái trạng đang căng thẳng của Hứa Nhan cuối cùng cũng hạ xuống. Nếu bọn họ có thể ở chung vui vẻ như vậy thì cũng tốt, đỡ cho anh ta mỗi ngày đều dọa thằng bé sợ, lâu ngày sẽ sinh ra tâm lý bất ổn.“Buổi chiều tôi sẽ đưa Thiên Vũ qua chỗ dì, sau đó đi làm.”Nghe cô nói lời này, Phỉ Ngạo cũng không có phản ứng gì nhiều.“Được, em có thể làm gì tùy thích, miễn là tránh xa Bạch Hạo Trì ra một chút. Buổi chiều tôi không có việc, sẽ tự đưa Thiên Vũ đi chơi.”“Không cần, thằng bé không thích người lạ!”Hứa Nhan vừa dứt lời, Thiên Vũ lại nói“Mẹ, con muốn đi chơi với chú!”Hứa Nhan “...”Người mẹ này có phải rất vô dụng không? Hứa Nhan trừng con trai một cái, thầm nghĩ rốt cuộc ai mới là phụ huynh của thằng bé!Hiện tại cô phải đi xử lý đám người kia, thật sự không có thời gian chăm Tiểu Vũ, đưa đến nhà dì là yên tâm nhất. Nhưng khổ nỗi ở nơi đó cũng chẳng có gì để thằng bé chơi!Cô đau đầu nói“Tôi không yên tâm, nếu anh muốn ra ngoài, vậy để Bạch Hạo Trì hoặc em gái tôi đi cùng đi.”So với Phỉ Ngạo thì cô càng tin tưởng Bạch Hạo Trì và em gái mình hơn, ít ra anh ta và Hứa Vân cũng yêu thương Tiểu Vũ thật với lời nói thiên vị của cô, Phỉ Ngạo có chút không vui, nhưng thấy cô kiên quyết cũng không tiếp tục dây dưa. Cô đồng ý để con trai ở cùng Bạch Hạo Trì, lại không cho phép anh mang thằng bé đi ra ngoài cũng có lí do. Dẫu sao, Bạch Hạo Trì cũng là bố của đứa trẻ này, không phải sao? Reads 228,552Votes 18,842Parts 66Complete, First published May 29, 2018Table of contentsSun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018• 16 Một mặt khác của cậu Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018•18 Trong phòng làm việc HSun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018• 23 Chồng cậu là người như thế nào ?Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018• 28 tình địch ở khắp mọi nơi Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018• 31 Anh có chỗ nào không tốt ?Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018• 38 kiếp trước tạo nghiệp sao ?Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018• 45 Trả giá cho hành động của mìnhSun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018•47 suy nghĩ của nam nhânSun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018H•52 cho Khải Minh một đứa emSun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018•56 chuẩn bị tiệc sinh nhậtSun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018Sun, Sep 23, 2018• 63 người chồng mẫu mực HOÀN Sun, Sep 23, 2018•64 Ngoại truyện 1 anh trai và em gáiSun, Sep 23, 2018•65 Ngoại truyện 2 Trịnh Hạo ThạcSun, Sep 23, 2018Wed, Dec 12, 2018Bố cậu nợ nần chồng chất, đem cậu bán cho một người đàn ông xa lạ làm vợ. Anh nói anh không yêu cậu, vậy vì sao luôn cố chấp giữ cậu bên người ? Bốn năm khước lục chia xa, lần nữa gặp lại, liệu có phải là duyên nợ ? Anh nói "Mẫn Doãn Khởi, em chạy không thoát " __________________________________ Tiểu Trịnh "ba, làm thế nào để mẹ sinh em bé được vậy ?" Trịnh đại boss " ba cùng mẹ ở trong phòng, ba bắn pháo hoa, mẹ nhặt thuốc pháo, sau đó có con." Tiểu Trịnh "Con muốn có em bé! Ba mau đi bắn pháo "1hết Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát Hào Môn Đoạt Tình Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát GIỚI THIỆU CHUNG Tác giả Thịnh Hạ Thái Vi Thể loại Ngôn tình, Hiện đại Nguồn Sưu tầm Trạng thái Hoàn thành NỘI DUNG TRUYỆN Một hồi dự mưu âm mưu sắp đặt trước, để cho bọn họ cả đêm triền miên, cứ tưởng rằng sau khi trời sáng, bọn họ sẽ đường ai nấy đi, chỉ là người qua đường. Ai có thể ngờ, người đàn ông này lại nói, sẽ chịu trách nhiệm với cô chứ? Mộ Dung Trần, quyền thế một phương, là thiếu gia tôn quý của nhà Mộ Dung, khi cô bị người ta bỏ thuốc đưa lên giường lớn của hắn, ngây ngô thở khẽ, dụ hắn khó có thể kiềm chế được, mạnh mẽ triền miên suốt một lấy được cô, hắn không tiếc lấy cường quyền, uy hiếp hôn phu của cô, phá vỡ hôn ước của cô, hơn nữa còn ép cô trở thành vợ của hắn. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu làm nền tảng, đã làm cho 2 người như bước đi trên một tầng băng mỏng, mỗi bước đều hết sức cẩn năm trên giường thân mật, quan hệ của bọn họ vẫn dừng lại ở mức “lạnh nhạt”.Một cú điện thoại vượt biển, khiến cho cô biết mình cũng không phải người phụ nữ duy nhất của hắn, rốt cuộc cô cũng đề xuất ly hôn. cập nhật audio truyện mới và hot nhất hiện nay. Các bạn muốn nghe truyện gì tiếp theo 🤔? Hãy đánh giá 5* và để lại tên truyện trong comment cho chúng tớ biết nhé! ^^ Mời các bạn nghe audio truyện full được sưu tầm bởi ️️ Truyện đã được up hoàn chỉnh. Chúc các bạn nghe truyện vui vẻ. 💛🧡 Cảm ơn các bạn đã lắng nghe và ủng hộ chúng tôi 🧡💛 📧 Email góp ý info 💌 Facebook

bảo bối em chạy không thoát