Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy Chương 86 Chương trước Chương tiếp Lúc Ngôn Dụ mở mắt ra, trước mắt tối đen một mảng, qua vài giây mới thích ứng được hoàn cảnh trong phòng. Đây là trong nhà cô. Trên người cô đắp một cái chăn xốp thoải mái, hệ thống sưởi trong nhà chỉnh vừa đủ.
Vô vàn ngọn núi như đang rên rỉ dưới từng bước chân của nó, cả chốn núi rừng cũng bị uy thế ấy làm cho run rẩy. Bình minh lên, một con rết dài mười mét, thân to như thùng nước, tỏa ánh sáng bạc lấp lánh bò ngoằn ngoèo trong núi. Con rết như được đúc từ bạc trắng, mỗi một đốt đều sáng bóng dữ dằn, đập vào đá núi rầm rầm, tia lửa bắn tung tóe.
Hôm ấy hai vợ chồng Hạ về nhà ngoại chúc tết chỉ còn ông bà Kim ở nhà thì Diệp ghé chơi. Bà Kim vừa thấy Diệp tới đã đon đả: ôi, năm mới bác chúc con sức khoẻ dồi dào, làm ăn phát đạt, vạn sự như ý! Diệp cũng mau miệng chúc lại. Cô nhanh tay rút hai cái lì xì đỏ ra mừng tuổi hai ông bà.
Còn anh rể mập thì ngược lại, ưỡn mình ở nhà nguyên ngày. Tôi sợ phải đối mặt với anh mập nên không dám ghé qua nhà anh T nhiều, chỉ khi nắm chắc anh T có ở nhà thì tôi mới dám ghé qua, giả vờ mượn này mượn nọ để vô tình mà cố ý liếc nhẹ cái gương mặt phúc
Truyện Thế Giới Hoàn Mỹ hay nhất của tác giả Thần Đông. Với chương Chương 1075: Rời đi bạn sẽ lạc bước vào thế giới gay cấn với tình yêu lý trí, hận thù xen kẽ nhau thủ đoạn bất chấp mọi để đạt được mục đích.
Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Tác giả Tưởng Mục Đồng Thể loại Hiện đại, quân nhân Độ dài 93 chương Dịch Mẹ BinBo Văn án 1 Có người vì để theo đuổi Ngôn Dụ mà đã bỏ ra 2 tỷ, bạn bè đều khuyên Tưởng Tĩnh Thành thôi đi, dù sao chuyện của hai người các cậu cũng trôi qua lâu như thế rồi, có thể cho người ta cái gì? Anh gạt tàn thuốc, nở nụ cười. Bạn bè mắng anh lớn mặt Cậu con mẹ nó có thể trị giá 2 tỷ? Cuối cùng chứng minh, anh thật sự trị giá 2 tỷ…… Văn án 2 Ngôn Dụ Anh nói anh thích em, vì sao không đến tìm em. Tưởng Tĩnh Thành Muốn chứ, sao lại không muốn đi tìm. Một năm viết mười mấy lần báo cáo chuyển ngành. Nhưng mà anh nghĩ, chỉ cần anh canh giữ tốt mảnh đất này, thì có một ngày em sẽ trở về nhà. MỤC LỤC Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5-6 Chương 7-8 Chương 9-10 Chương 11-12 Chương 13-14 Chương 15-16 Chương 17-18-19-20 Chương 21-22 Chương 23-24 Chương 25-26 Chương 27-28 Chương 29-30 Chương 31-32 Chương 33-34 Chương 35-36 Chương 37-38 Chương 39-40 Chương 41-42 Chương 43-44 Chương 45-46 Chương 47-48-49-50 Chương 51-52-53-54 Chương 55-56-57-58 Chương 59-60-61-62 Chương 63-64-65-66 Chương 67-68-69-70 Chương 71-72-73-74 Chương 75-76-77-78 Chương 79-80-81-82 Chương 83-84-85-86 Chương 87-88-89-90 Chương 91-92-93
ReviewTHẾ GIỚI CỦA TÔI CHỈ CÓ ANH ẤY Tác giả Tưởng Mục ĐồngThể loại Hiện đại, quân nhân, SỦNG 100%, SẠCH, SẮC nhẹ, trước nam truy sau nữ truy, ngọt ngào, siêu cảm động, siêu thâm tình, HEĐộ dài 93 chươngTình trạng Hoàn edit Đánh giá nội dung truyện ★★★★★Đánh giá nam nữ chính ★★★★★Đánh giá bản edit truyện ★★★★★Đề cử ★★★★★____________ “Nào, gọi một tiếng.”“Gọi anh Tiểu Thành.”“Gọi một tiếng, về sau anh Tiểu Thành che chở cho em.” Đó dường như là câu nói ấm áp nhất trên đời mà cô gái nhỏ Ngôn Dụ nghe được khi lần đầu tiên bước vào thế giới xa lạ nhưng vốn dĩ thuộc về mình này. Bởi vì, từ trước năm 14 tuổi, cô không phải tên Ngôn Dụ mà là Thành Quả. Định mệnh trêu đùa, khiến cho cô công chúa nhà họ Mạnh bị tráo đổi với một bé gái khác. Thế nên, đáng lẽ phải được sống trong nhung lụa ấm êm thì cô lại ở vùng quê nghèo. Nơi đó, cô có mẹ Thành, có anh trai là Thành Thực, từng ngày trôi qua đều là những ngày vất vả mưu sinh, nỗ lực học tập. Thế nhưng, cô luôn cảm thấy hạnh phúc, bởi vì mẹ Thành và anh trai luôn dành tất cả những điều quý giá tốt đẹp nhất cho cô. Nhưng cô vốn dĩ không phải là chú vịt con xấu xí nơi đây mà cô chính là một con thiên nga xinh đẹp ở bầu trời nơi khác. Thế nên, cũng đến lúc cô quay về vị trí của bản thân mình. Ngày rời xa, có biết bao nhiêu là đau lòng… Bởi vì, thế giới cô đang trên đường đi đến dường như thật xa lạ. Cô gái nhỏ, lạc lõng và chơi vơi trong mớ hỗn độn ấy. Và rồi, cô gặp được anh, là định mệnh của cuộc đời chiều hôm ấy, anh đứng trước mặt cô, bóng dáng cao lớn, nụ cười cùng giọng nói ấm áp hòa tan trong gió. Anh bảo “Gọi một tiếng, về sau anh Tiểu Thành che chở cho em.” THẾ GIỚI CỦA TÔI CHỈ CÓ ANH ẤY. Ngôn Dụ là một cô gái nhỏ thông minh xinh đẹp và vô cùng hiểu chuyện. Bước vào thế giới mới, nơi có ba có mẹ có anh trai ruột và cả một cô em gái không cùng huyết thống đã sống bằng thân phận của cô bao lâu nay, Ngôn Dụ vẫn từng bước mong muốn hòa nhập với gia đình của mình. Thế nhưng, 14 năm rời xa giờ đột nhiên quay về cô vẫn chưa thể thích ứng được. Ba, mẹ và anh trai đều tốt. Thế nhưng, Ngôn Dụ vẫn nhớ mảnh trời đầy sao ở vùng quê nghèo, nhớ dáng vẻ quan tâm của mẹ Thành, nhớ anh trai Thành Thực đã gom hết tất cả yêu thương và sủng ái cho mình. Ở đây, cô có mọi thứ, lại chẳng thể có được trái tim đầy ấm áp. Bởi vì, cô nhận ra cho dù bản thân đã nỗ lực và cố gắng như thế nào thì khoảng cách giữa cô và những người thân vẫn còn một bức tường ngăn cách. Ngôn Dụ nhạy cảm nhận ra những khúc mắc trong mối quan hệ này. Vì hiểu chuyện, cô luôn che dấu những cảm xúc thật của mình. Bên ngoài, cô là một cô gái nhỏ trầm tĩnh ôn hòa mềm mại, bên trong lại là những vết rách đầy tổn thương. Thế nhưng, Ngôn Dụ không biết, luôn có một người dõi theo bóng dáng của cô, nhìn thấy hết những bất công và khổ sở cô cố tình che lấp. Người ấy, đau lòng vì cô và muốn dùng hết tất cả sự dịu dàng ấm áp một đời của mình trao cho cô. Anh là Tưởng Tĩnh Thành, là anh Tiểu Thành của riêng cô gái nhỏ Ngôn Dụ. Những năm tháng ấy, Tưởng Tĩnh Thành đã thực hiện đúng lời hứa của mình, che chở cho Ngôn Dụ hết thảy. Anh khi đó, dường như muốn đem cả thế giới này đặt dưới chân cô. Bởi vì, anh không muốn nhìn thấy nước mắt đong đầy trong đôi mắt cô, không muốn nhìn thấy sự mất mát tổn thương trong trái tim cô. Ngôn Dụ của anh, tiểu tiên nữ của lòng anh, phải được yêu thương nhiều hơn tất cả. Vì vậy, trong khoảng thời gian ấy, thế giới của Ngôn Dụ chỉ có anh mà dịu ấm ngọt quyến luyến. MÀU TRONG ĐÔI MẮT ANH LÀ GÌ?LÀ EM… Có lẽ ngay từ lần đầu gặp gỡ cô gái nhỏ Ngôn Dụ, Tưởng Tĩnh Thành đã lạc vào ánh mắt ấy. Thế nên, anh mới có thể để ý và dành cho cô tất cả sự mềm nhẹ như thế. Bởi vì, anh là một người quân nhân, trong anh mang dòng máu của sự mạnh mẽ, kiên cường và cả nhẫn tâm lạnh nhạt. Vậy mà, chỉ cần đứng trước Ngôn Dụ, nghe cô gọi một tiếng “anh Tiểu Thành”, anh liền có thể vứt bỏ tất cả. Anh khi đó, đã nhận ra tình cảm của bản thân mình. Đó không chỉ là những rung động thoáng qua nhất thời, anh thật sự đã đem Ngôn Dụ đặt vào tim, muốn yêu thương chở che cho cô bình an vui vẻ mãi mãi. Thế nên, khi cô còn bé, anh đã luôn dùng mọi cách bảo vệ và không để bất kì ai có thể đến đem cô gái của anh đi. Chờ cô lớn thêm một chút nữa, liền có thể bên nhau. Thế nhưng, biến cố xảy ra, đem mọi thứ anh đã sắp đặt tốt ném vào bức tường tan vỡ. Lần đó, anh không thể trở về bên cô gái nhỏ khi cô cần anh nhất. Anh đã không biết rằng, trong những giây phút ấy cô tuyệt vọng và bất lực đến nhường nào, mà ngay đến sinh mạng cũng đã có ý định từ bỏ. Cứ thế, cô sợ hãi chạy trốn nơi đây, cũng rời anh mà đi. Một lần chia xa, vài năm biền biệt, ai cũng mang trong lòng những tổn thương và đau đớn. BỞI VÌ ANH Ở ĐÂY, EM SẼ TRỞ VỀ. Lần này trở về Bắc Kinh, Ngôn Dụ muốn tìm lại tình yêu đã từng bỏ dở của mình, tìm lại thế giới cô từng đánh mất, dũng cảm đối mặt với tất cả những biến cố đau thương trong quá khứ, một lần nữa chủ động theo đuổi anh. Chỉ là, “anh Tiểu Thành”, anh còn đợi em không? Những năm tháng qua, Tưởng Tĩnh Thành chưa có giây phút nào quên đi cô gái nhỏ ngày nào. Anh vẫn luôn khắc sâu tình cảm ấy vào tim, đợi cô trở về, đem cô giam giữ bên người, không cho rời đi nữa. Bởi, anh biết, cả cuộc đời của mình, chỉ có thể yêu mình cô mà thôi. Gặp lại sau nhiều năm xa cách, Ngôn Dụ đã không còn là cô gái nhu hòa mềm mại như lúc trước nữa rồi. Cô đã trở nên trưởng thành, mạnh mẽ và kiên cường rất nhiều. Anh bỗng nhiên rất đau lòng. Bởi vì, để có được ngày hôm nay, Ngôn Dụ của anh đã phải trải qua những đau thương như thế nào kia chứ? Anh lúc ấy, có chút tức giận vì cô cứ thế rời anh mà đi, lại chưa từng quay về tìm anh. Anh muốn lạnh lùng với cô một chút, giả vờ không quan tâm một chút để cho cô gái nhỏ biết rằng, anh không phải là người dễ dàng tha thứ. Vậy mà, khi nhìn thấy dáng vẻ cô đơn tịch mịch của cô, khi nhìn thấy đôi mắt chất chứa những ưu phiền của cô, khi nhìn thấy cái quay lưng vội vã như muốn khóc ấy… anh biết mình thua rồi. Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, anh liền đã thua cả trái tim và linh hồn cho cô gái nhỏ. Anh không muốn giả vờ, anh cũng không muốn đợi thêm nữa… Anh, phải đem cô trở về bên cạnh, sủng ái một đời. Bởi vì, Ngôn Dụ của anh, sinh ra là để yêu thương. Những khúc mắc chưa được nói rõ trong quá khứ, nay đã được giải bày. Những mảnh vỡ của thương tổn ngày xưa, nay đã được dọn sạch. Ba, mẹ, anh trai ruột hay mẹ Thành, anh Thành Thực… vẫn luôn quan tâm và yêu thương cô như thế. Cho dù, là quá khứ, hiện tại hay tương tai, cô vẫn là cô gái nhỏ được cất giấu trong tim mỗi người. Thế nhưng, hiện tại vẫn còn những chướng ngại chưa thể dẹp bỏ. Anh là một người quân nhân, gánh trên mình trách nhiệm của đất nước. Cô lại bị cuốn vào những cuộc tranh đấu quyền lực tiền tài chốn hào môn. Hiểm nguy rình rập khắp nơi. Sinh ly cùng tử biệt như mảnh trăng sắc lạnh lửng lơ trên đầu bọn họ. Tưởng Tĩnh Thành phải rời đi chấp hành nhiệm vụ bí mật. Ngôn Dụ lại bị các thế lực xấu xa mưu toan. Thế nhưng, Ngôn Dụ, em đừng sợ. Anh sẽ bảo vệ tốt từng mảnh đất trên tổ quốc, cũng sẽ bảo vệ em trước những sóng gió của cuộc đời này. Chỉ cần anh ở đây, sẽ nắm tay em đi hết con đường dài, cho em một đời bình an vui vẻ. **** "Thế giới của tôi chỉ có anh ấy" có lẽ là bộ truyện hay nhất mà mình đọc được trong thời gian này. Nội dung truyện là hành trình tìm lại bản thân và tình yêu của nữ chính Ngôn Dụ, cũng nói lên các mối quan hệ khác như tình thân, tình bạn, tình đồng đội... Với giọng văn vô cùng xuất sắc tác giả Tưởng Mục Đồng đã vẽ nên một bức tranh nhiều màu sắc, hài hòa và rất đa chiều. Truyện viết thiên hướng chuyên sủng, nhẹ nhàng và cảm động, rất đi vào lòng người. Về nam nữ chính, mình thấy tác giả đã xây dựng tốt cả về tính cách lẫn hình tượng. Một quân nhân Tưởng Tĩnh Thành trầm tĩnh bá đạo tài giỏi lại siêu thâm tình. Anh có thể lạnh nhạt với cả thế giới lại chưa từng bỏ rơi cô gái nhỏ. Gom góp cả một đời dịu dàng đều dành cho cô. Một Ngôn Dụ thông minh hiểu chuyện và kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng. Cô chấp nhất trong tất cả mọi chuyện, từng bước nỗ lực vươn tay đến tình yêu. Cuối cùng, là hạnh phúc ngọt ngào và ấm áp một đời bên anh. Ngoài ra, các nhân vật phụ khác trong truyện cũng rất ấn tượng và thu hút riêng. Một anh trai Thành Thực, thiện lương và ôn nhu dịu dàng đến mức thế giới này cũng muốn ganh tỵ. Biến cố xảy ra khiến anh không thể là một người bác sĩ hoàn hảo, nhưng với mình anh là nhân vật đặc biệt lưu lại dấu ấn nhất. Những phân đoạn có anh không nhiều, nhưng lại vô cùng xúc động. Còn có một Quý Khải Mộ trẻ con, bồng bột lại chân thành trong tình cảm. Một Quý Khải Phục luôn toan tính, âm trầm ẩn nhẫn lại đáng thương bởi tình yêu chôn dấu không có chút hy vọng nào… Tất cả những mảnh ghép ấy, dù là sắc màu gì đi nữa, khi đặt đúng vị trí của mình đều làm cho bức tranh trong câu chuyện trở nên hoàn thiện. Người cần hạnh phúc sẽ hạnh phúc, người cần trả giá sẽ trả giá. Ai rồi, cũng học cách đứng dậy từ nỗi đau để trưởng thành. Vì vậy, nếu bạn thích một bộ truyện về quân nhân với những tag sủng sạch sắc và ngọt ngào cảm động thì không nên bỏ qua truyện này. Còn ngại gì mà không nhảy hố ngay '' '' Trích từ truyện Review & Design Team_2 *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban
Ánh đèn chùm thủy tinh chiếu sáng rỡ cả phòng khách, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đang mỉm cười nhìn họ. Chỉ có điều lúc tầm mắt anh rơi trên khuôn mặt như bảng pha màu của Quý Khải Mộ thì đầu mày khẽ nhíu."Anh, sao anh đến rồi," Quý Khải Mộ chết tay Quý Khải Phục để trên cây gậy trước mặt, đầu gậy chạm bạc dưới ánh sáng đèn thủy tinh đẹp đến lóa mắt. Anh chậm rãi nhổm người, tay phải cầm gậy, vững vàng đứng Dụ yên lặng đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt nhàn nhạt, không nhìn ra cảm mắt Quý Khải Phục di chuyển lên khuôn mặt như bảng màu kia, lúc này mới nhìn về phía Ngôn Dụ, thấp giọng nói "Các người ở Bắc Kinh càn quấy như vậy?"Giọng điệu của anh cũng không quở trách, ngược lại mang theo sự nuông chiều nhàn nhạt, gần như không dễ dàng phát Dụ còn chưa nói chuyện, Quý Khải Mộ đã tranh mở miệng trước "Anh, anh đừng nói Ngôn Ngôn, là em đánh nhau, cô ấy đến bảo lãnh em."Nói xong, cậu ta còn chỉ lên mặt mình, nói rất đáng thương "Anh xem mặt em này, bị đánh đó."Quý Khải Phục thật nghiêm túc quan sát một phen, không nhanh không chậm nói "Thật đáng thương."Lúc nói lời này, vẻ mặt giễu cợt hiện rõ trên khuôn mặt này Quý Khải Mộ mới giống như nhớ đến chuyện quan trọng gì đó nói "Anh, hôm nay Tiếu Văn là đi đón anh à, hèn gì không có anh ta ở đây, em còn tưởng anh ta bỏ bám đuôi em rồi chứ."Kết quả cậu ta vừa nói xong, còn muốn lấy oán trả ơn "Nếu không phải anh gọi anh ta đi, thì em cũng không bị đánh đến mức thảm như vậy."Tiếu Văn vẫn luôn bảo vệ Quý Khải Mộ, bình thường cho dù cậu ta đi nơi nào Tiếu Văn cũng sẽ đi nhưng hôm nay không có thì xảy ra chuyện Khải Phục tay cầm gậy màu đen, đi đến phía họ. Mặc dù anh đi chậm, nhưng bước chân lại không hiện rõ là bất tiện, nhìn cây gậy càng giống như vật trang trí người chân chính hiểu anh mới biết, ba năm trước anh đã từng trải qua chuyện Khải Mộ thấy anh đến thì muốn tránh nhưng lại không lại ánh mắt Quý Khải Phục dừng lại trên người Ngôn Dụ, tuy Ngôn Dụ cụp mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của anh. Anh chậm rãi mở miệng "Ngôn Dụ, không phải anh đang chỉ trích em."Ngôn Dụ ngẩng đầu, tóc dài rơi hai bên má, đôi mắt đen láy còn sáng chói mắt hơn bất cứ viên kim cương cao cấp nhất nào dưới tay đó anh nghe được giọng nói khách sáo lại xa cách của cô "Quý tiên sinh."Quý Khải Mộ thực sự không chịu nổi bầu không khí giữa hai người, đặc biệt là sau khi Ngôn Dụ vào công ty, mỗi lần đều làm giống như quan hệ cấp trên cấp dưới. Cậu ta tò mò hỏi "Anh, sao anh đến đây vậy?"Ngôn Dụ cũng tò mò chuyện này, Quý Khải Phục là nhân vật lớn ngày kiếm bạc tỷ, hàng năm bay khắp thế giới, có lẽ chỉ có vệ sĩ của anh mới biết rõ hành trình của này đột ngột đến Trung Quốc khiến cô không thể không liên tưởng đến, có phải anh có sắp xếp đối với tập đoàn liên hợp khu vực Trung Quốc hay ra hai năm nay khu vực Trung Quốc phát triển nhanh chóng, nhưng vấn đề tồn tại trong nội bộ cũng rất biệt là về vấn đề xác định vị trí tiếp thị thương hiệu, thương hiệu đá quý cao cấp nhất dưới trướng, tình hình phát triển rất tốt, thành tích nổi bật năm ngoái tăng trưởng Nhưng hành vi tự chủ trương của khu vực Trung Quốc cũng rất nhiều, ví như muốn tuyển chọn đại sứ hình tượng thương hiệu của khu vực dù chỉ là đại sứ khu vực Trung Quốc, nhưng tổng bộ chí ít phải có quyền được này quả thực là vấn đề nhỏ, nhưng là vấn đề góp nhặt từng cùng cũng sẽ bùng Khải Mộ chỉ hỏi một câu, nhưng trong đầu Ngôn Dụ đã suy đoán một lượt lý do mà Quý Khải Phục đương sự cúi đầu nhìn người trước mặt, cô nhìn như yên lặng nhưng lại đang ngẩn ngơ. Anh là người thông minh như thế nào, liếc mắt liền có thể nhìn ra được, cô đây là đang suy đoán lý do anh đến Trung do đến đây ư?Ngay cả đáy lòng Quý Khải Mộ cũng cười khổ, chỉ là muốn gặp cô thôi, nào có nhiều lý do vậy Dụ thấy anh không nói chuyện, đành nói "Quý tiên sinh, hôm nay quả thực quá muộn rồi, ngài và tiểu Quý tổng nghỉ ngơi sớm chút đi, tôi trở về trước."Nói xong, cô hơi cúi người, xoay người rời Khải Mộ cũng không kịp ngăn cô, đã thấy cô vội vã rời khi Ngôn Dụ biến mất ở cửa, Quý Khải Mộ không nhịn được nói "Anh, các người rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Anh và Ngôn Ngôn rốt cuộc làm thế nào trở thành như bây giờ vậy?"Quý Khải Phục nhìn chằm chằm cánh cửa, trên mặt không có biểu tình bàn tay nắm gậy lại nổi lên gân trước đây họ không hề giống thế này. Lần đầu tiên gặp mặt, cô đuổi theo xe anh, chạy đủ ba con phố, cô đi chân không, chạy đuổi theo xe anh ở trên con phố lớn của đó anh ngồi trong xe, đang cúi đầu xem văn kiện, tài xế đang lái xe bỗng nói với anh "Quý tiên sinh, phía sau hình như có người đang đuổi theo xe chúng ta, cần dừng lại không ạ?"Anh lạnh nhạt nói "Không cần."Chiếc xe tiếp tục lái về phía trước, chờ đèn đỏ rồi lái đi. Lúc đến con phố thứ hai, giọng nói ngạc nhiên của tài xế lại vang lên "Quý tiên sinh, người kia còn đang đuổi theo."Khi đó Quý Khải Phục là người lạnh lùng nhẫn tâm, ngay cả người của Quý gia cũng chán ghét anh có thể thương hại một người đuổi theo xe trên đường được chứ."Lái xe."Đèn xanh sáng lên, tài xế không nhịn được nhìn vào kính chiếu hậu, cô gái kia chịu đựng ánh mặt trời gay gắt, đuổi theo họ đủ hai con phố. Nhưng ông ta chỉ là một tài xế, phải nghe lệnh từ ông thế tài xế nghe lệnh lái xe về khiến họ bất ngờ là, lúc chiếc xe đang đợi đèn đỏ ở con phố thứ ba, thì cô gái vẫn luôn đuổi theo xe, lại thật sự đuổi Khải Phục bởi vì có người gõ cửa sổ xe, từ trước màn hình laptop ngước mắt cau mày, nhìn người bên ngoài miếng dán xe màu đen, cách một cánh cửa xe chỉ có thể nhìn ra được là một cô gái tóc xế là người Hoa làm việc nhiều năm ở Quý gia, thấy cô gái đuổi theo xe kia cũng là người Trung Quốc thì khó tránh động lòng trắc ẩn, khuyên nhủ "Quý tiên sinh, tôi nghĩ cô gái này chỉ là muốn nói đôi câu với ngài thôi." Người ngoài xe còn đang gõ cửa, đèn đỏ đang ở vào mười giây đếm ngược cuối xế thấy Quý Khải Phục vẫn không mở cửa, thở dài đã định khởi động biết lúc đèn vàng sáng lên, cửa xe được hạ xuống, anh nhìn người bên ngoài. Mà cô gái vẫn luôn gõ cửa kia, làn da tuyết trắng bởi vì chạy nhanh dữ dội mà trở nên đỏ ửng, giống như ứ nhàn nhạt nhìn đối phương, "Có chuyện?"Nhưng vừa hỏi xong, cô gái đã rơi nước mắt lã chã, nước mắt to như hạt đậu, rơi xuống từng giọt từng đó ánh nắng màu vàng của Manhattan dồi dào là thế, nhưng người trước mặt lại thương tâm khổ sở đến vậy, nước mắt như không ngừng được. Cô lùi về sau mấy bước, cúi đầu về phía cửa xe, rồi xoay người bỏ có dây dưa, thậm chí cũng không mở miệng nói dáng gầy yếu mảnh mai kia, đi trên lề đường, chân không bước đi từng này đèn xanh cuối cùng cũng sáng, tài xế thấy anh không lệnh dừng lại, đành chầm chậm khởi động xe, lại không nhịn được than thở "Cô gái này khóc thật đáng thương."Tài xế cũng có con gái gần tuổi, nhìn cô gái khóc như thế có hơi đau mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết đỏ gay, đứng ngoài cửa xe há miệng thở dốc, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy anh thì bật khóc. Một màn này, giống như thước phim quay chậm, cứ phát đi phát lại trong đầu vẻ cô khóc, cô cúi đầu về phía chiếc xe, chân không đi trên lề đường, bởi vì khóc mà bả vai không ngừng run rẩy."Dừng xe," Quý Khải Phục thả laptop trong tay xuống, nói với tài xế sững sờ, nhưng vẫn nghe theo lời của anh, dừng xe ở bên đường. Sau khi Quý Khải Phục xuống xe thì đi trở lại, nhưng trên lề đường đã không còn bóng lưng gầy yếu mảnh mai kia lại đi một lúc, mới tìm được cô ở một ngã Khải Phục cũng không phải người giỏi an ủi, ở trong mắt anh, nước mắt đại diện cho sự yếu đuối. Nhưng cố tình cô gái trước mặt này, chỉ ngồi xổm ở đó, thấp giọng khóc cũng không làm phiền người khác, giống như một còn mèo nhỏ lang thang trong thành phố này, mềm yếu nhưng lại kiên nửa ngồi xổm xuống, tây trang và giày da quý báu của anh hoàn toàn không hợp với góc phố lộn xộn này."Cô, cần giúp đỡ không?"Lúc Ngôn Dụ nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu lại có tâm tư không thể cắt biết đã qua bao lâu, mí mắt nặng dần cuối cùng cũng ngủ thiếp hôm sau, vừa vặn là thứ dù không cần đi làm nhưng Ngôn Dụ đã quen dậy sớm. Cô mặc đồ thể thao, ở phòng khách sạn chạy nửa tiếng trên máy chạy bộ, mới đến nhà hàng dưới tầng ăn bữa ngờ, vẫn gặp được Quý Khải vẫn mặc sơ mi và quần tây, ăn mặc khiêm tốn lại khéo léo trang trọng. Gậy màu đen để bên ghế anh, vệ sĩ ngồi ở vị trí bên cạnh. Mà một mình anh, chiếm cả một cái bàn gần cửa sổ sát đất."Ngôn Ngôn," Anh nhìn thấy cô, "Đến đây."Thấy anh gọi, Ngôn Dụ đương nhiên sẽ không từ chối. Sau khi cô ngồi xuống, hơi gật đầu, khách sáo hỏi "Quý tiên sinh, ngài dậy sớm vậy?"Quý Khải Phục sâu kín nhìn cô, bất đắc dĩ nói "Ngôn Dụ, em phải nói chuyện với anh như thế à?"Khách sáo lại cung kính, giống như những cấp cao trong công ty, mang theo một cái mặt nạ đối đãi với anh. Những người kia cho dù mang mặt nạ, Quý Khải Phục cũng sẽ không để ý, nhưng cô không giống Dụ đưa tay dùng muỗng bạc khuấy cà phê trước mặt, chất lỏng màu nâu chầm chậm chuyển động, tỏa ra mùi thơm nồng đậm, mang theo chút đăng nói "Quý tiên sinh, ngài là ông chủ của tôi."Cho nên khách sáo với anh như vậy, là việc nên Khải Phục nhìn cô, lại cụp mắt nhìn ngón tay cô, tinh tế trắng nõn, đeo kim cương lên nhất định sẽ rất cương màu gì hợp với cô đây?Kim cương hồng hay kim cương xanh, hoặc là kim cương trắng cổ điển nhất?Anh hỏi "Em tìm được người kia rồi sao?"Ngôn Dụ có chút không hiểu nhìn anh, hiển nhiên câu này có chút bất Khải Phục ngược lại cũng không để cô suy đoán nhiều, trực tiếp thay cô giải đáp nghi ngờ, "Chính là người em nói với tiểu Mộ, người mà em không có cách nào quên được kia ấy."Cô sững sờ, không ngờ lời cô nói với Quý Khải Mộ sẽ bị anh nghe cô không nói chuyện, Quý Khải Phục lại có loại tự tin rất rõ ràng, đây cũng là nguyên nhân mà trước đây anh sẽ buông tay để Ngôn Dụ về nước, anh đưa tay bưng ly cà phê lên, nói "Thời gian có thể thay đổi tất cả, không phải em cứ cố chấp là được."Cũng không biết vì sao, lúc nghe được câu này của anh, trong lòng Ngôn Dụ lại dâng lên một cỗ cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói chang, ngay cả tâm trạng cũng có phần hờ hững vừa phải, cô xoay đầu qua, giọng nói kiên định "Nhưng mà tình yêu chân chính có thể chiến thắng thời gian và khoảng cách, nó sẽ không phai màu.""Vậy bây giờ em đạt được ước muốn rồi sao?"Quý Khải Mộ uống một hớp cà phê, thờ ơ hỏi.*Ngôn Dụ đứng ở cửa thư viện thủ đô, đêm qua lúc đi ngang vẫn có một loại cảm giác năm tháng chưa hề trôi phút này đứng ở nơi đây, cô dường như thật sự trở về tháng tám năm ấy, mặt trời gay gắt như lửa, Tưởng Tĩnh Thành dẫn cô ngồi xe buýt, cô ngồi trên chỗ ngồi, anh đứng bên cạnh cô, cơ thể cao lớn che chắn xung quanh cô, bảo vệ cô kỹ khi ấy còn không biết, con đường này cô sẽ cùng anh đi qua rất nhiều, rất nhiều mà bây giờ, cô lại chỉ có thể cô đơn một mình đứng ở nơi đến dáng vẻ dửng dưng chắc chắn của Quý Khải Phục, đột nhiên trái tim cô sinh ra một loại chấp niệm. Tình yêu của cô, có thể chiến thắng cả thời gian và khoảng cô điện thoại cho Tưởng Tĩnh Thành, rõ ràng anh còn chưa nhấc máy, nhưng tim cô lại đập liên hồi như đang ngồi trên tàu lượn siêu cùng, điện thoại được kết nhìn tòa nhà trước mặt, khẽ hỏi "Anh có muốn thử đoán một chút xem bây giờ em đang ở đâu không?""Làm gì?"Đối diện hiển nhiên không định trả lời Ngôn Dụ lại kiên trì nói "Anh đoán một lần thôi, có được không.""Anh vì sao phải đoán chứ?" Tiếng cười khẽ đi đôi với một câu ngắn ngủi kia, dường như không chút để ý vấn đề của ra đây quả thực là một vấn đề không quan trọng, cho dù anh đoán đúng thì thế nào, không đoán thì lại thế giống như Quý Khải Phục nhắc nhở cô, giữa cô và Tưởng Tĩnh Thành, đã có sáu năm xa Dụ cúi đầu, nói một lần cuối cùng "Anh đoán một lần thôi."Trong giọng nói là sự yếu rất lâu, cuối cùng cũng đợi được giọng nói của Tưởng Tĩnh Thành, trước tiên là một tiếng than khẽ bất đắc theo anh nói "Em quay đầu lại đi."Ngôn Dụ nghe lời quay đầu lại, sau đó cô nhìn thấy ở nơi không xa, có một người đàn ông cao lớn đang cầm điện lâu, tiếng cười khẽ của anh rõ ràng truyền đến bên tai cô."Anh đoán đúng rồi chứ."Lời tác giảThành ca Đoán đúng rồi, có thưởng không?Tiểu tiên nữ Anh muốn cái gì?Đồng ca Kéo tay, sờ đầu, đè lên tường cưỡng hôn, xin cho chúng tôi một loại ca Lẽ nào không nên là con mẹ nó rung lắc à?
Lượt Xem 13 THẾ GIỚI CỦA TÔI CHỈ CÓ ANH ẤY Tác giả Tưởng Mục Đồng Thể loại Hiện đại, quân nhân, ngọt, sủng, thanh mai trúc mã, nam nữ cường, tráo đổi thân phận, HE Tình trạng Hoàn dịch Link đọc thế giới của tôi chỉ có anh ấy ? Văn án 1 Có người vì để theo đuổi Ngôn Dụ mà đã bỏ ra 2 tỷ, bạn bè đều khuyên Tưởng Tĩnh Thành thôi đi, dù sao chuyện của hai người các cậu cũng trôi qua lâu như thế rồi, có thể cho người ta cái gì? Anh gạt tàn thuốc, nở nụ cười. Bạn bè mắng anh lớn mặt Cậu con mẹ nó có thể trị giá 2 tỷ? Cuối cùng chứng minh, anh thật sự trị giá 2 tỷ…… ? Văn án 2 Ngôn Dụ Anh nói anh thích em, vì sao không đến tìm em. Tưởng Tĩnh Thành Muốn chứ, sao lại không muốn đi tìm. Một năm viết mười mấy lần báo cáo chuyển ngành. Nhưng mà anh nghĩ, chỉ cần anh canh giữ tốt mảnh đất này, thì có một ngày em sẽ trở về nhà. ? Nữ chính của chúng ta, trước 14 tuổi tên Thành Quả, là con gái của Thành gia sống ở vùng nông thôn nghèo, trẻ con ở đó muốn học lên cao là điều vô cùng khó khăn nếu thiếu đi sự tài trợ của những nhà hảo tâm, sau 14 tuổi, cô ấy là Ngôn Dụ, là tiểu thư gia đình danh giá có truyền thống quân ngũ. Tuổi thơ của Thành Quả tràn ngập hạnh phúc, có ba, có mẹ, có anh, có gia đình tuy nghèo khổ nhưng luôn yêu thương nhau. Đáng tiếc, năm Thành Quả lên 6 thì ba mất, năm 14 tuổi thì cô biết cô không phải con ruột của mẹ. Một đứa trẻ lúc ấy chẳng có sự lựa chọn nào khác, phải trở về Mạnh gia, làm tiểu thư sống trong đại viện với gia đình mới. Tuy trở về với gia đình thực sự của mình nhưng Ngôn Dụ vẫn luôn nhớ về Thành gia, lại thêm mẹ và anh cô luôn thương yêu, chiều chuộng đứa con gái bà nuôi nấng 14 năm Mạnh Thanh Bắc khiến Ngôn Dụ rất khó hòa nhập với gia đình. Có lẽ mọi người sẽ không thực sự thích Tống Uyển ngay từ ban đầu bởi bà không thực sự quan tâm nhiều tới con gái ruột, không đủ yêu thương để lấp đầy khoảng trống khi xa những con người đã nuôi cô suốt 14 năm đầu đời nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tình cảm một sớm một chiều khó thể chấm dứt ngay, bà yêu thương, coi Mạnh Thanh Bắc là con gái suốt 14 năm, dành cả trái tim để yêu thương cưng chiều thì sao có thể chuyển tất cả tình yêu lên Ngôn Dụ khi cô ta vẫn sống ở Mạnh gia. Sau này, khi nhìn thấy bộ mặt thật của Mạnh Thanh Bắc, khi nhìn rõ những điều bị che lấp, bà mới hối hận vì ngày đầu tiên không quan tâm Ngôn Dụ thêm một chút, không yêu thương cô thêm một chút. Mừng là về sau, mối quan hệ giữa mọi người trong nhà cũng trở về như một điều vốn phải thế. ? Năm 14 tuổi, khi thế giới của Ngôn Dụ đột ngột xoay chuyển cũng là khi cô gặp được điều ấm áp nhất. “Gọi một tiếng anh Tiểu Thành, về sau anh che chở cho em”. Chỉ một câu ấy thôi cũng khiến bất cứ con tim thiếu nữ nào xao xuyến. Tưởng Tĩnh Thành là con trai của gia đình quan quân, có khí chất, có nhan sắc, có tình yêu và lòng chung thủy. Tình yêu Tưởng Tĩnh Thành dành cho Ngôn Dụ tới từ rất sớm, khi Ngôn Dụ học cấp 2, anh đã phải vào trường quân đội nhưng vẫn sai khiến đám đàn em đánh tất cả những kẻ mấp mé Ngôn Dụ “Hồn quân của anh trung thành với Tổ quốc và nhân dân. Linh hồn của anh trung thành với em”. ? Người con trai chờ đợi cô suốt 6 năm cô trốn tránh sự thật, người con trai luôn tâm tâm niệm niệm cưới cô là một người tốt, tốt tới mức “Thế giới” của cô “chỉ có anh ấy” chẳng thể yêu thêm ai. Tưởng Tĩnh Thành là lính đặc chủng, là người tới chiến trường đầu tiên cũng là người về sau cùng, anh phải chịu nhiều nguy hiểm và gian nan, phải nửa đêm đi nhận nhiệm vụ nhưng Ngôn Dụ hiểu cho anh, hiểu mơ ước và khát vọng của anh nên cô lựa chọn chấp nhận những điều ấy. Có lẽ nếu đã lựa chọn làm quân tẩu thì phải chịu chia chồng cho đất nước. ? Ngôn Dụ còn có một người anh trai cũng rất yêu thương cô – Thành Thực. Anh chấp nhận chịu thiệt để giữ lòng tự tôn cho em gái, chấp nhận phế một chân vì mạng sống của em gái nhưng ai cũng phải chấp nhận ấy không phải em gái ruột của anh. Đó là một điều tàn nhẫn biết bao nhưng chẳng vì thế mà tình yêu thương của anh dành cho Ngôn Dụ giảm bớt. Cô là con gái của Thành gia hay Mạnh gia thì có gì nào, cô vẫn là đứa em gái mà anh yêu thương nhất. Có lẽ Tưởng Tĩnh Thành và Thành Thực là hai người yêu thương Ngôn Dụ nhất, là hơi ấm nồng nàn nhất cuộc đời cô. Thật ra ai cũng yêu thương Ngôn Dụ, Tống Uyển yêu thương cô nhưng khó chấp nhận sự thật, Mạnh Trọng Khâm yêu thương cô theo cách của ông, trầm ổn, lặng lẽ quan tâm, Mạnh Tây Nam thương em gái nhưng khó để gần gũi cô như Mạnh Thanh Bắc, bà nội Ngôn yêu cô bằng sự hiền từ, hóm hỉnh, mẹ Thành của cô cũng yêu cô, chấp nhận cô đơn một đời để chăm sóc cô. ? Truyện xoay quanh cuộc đời của Ngôn Dụ với những khó khăn, thăng trầm, những dằn vặt và niềm ngọt ngào. Các nhân vật trong truyện đều có điểm đặc biệt riêng thú vị, có nhân vật khiến ta ghét, có nhân vật khiến ta yêu nhưng tựu chung lại, họ đã làm nên một cuốn sách in dấu trong lòng người đọc. Đó là Ngôn Dụ yên lặng, mạnh mẽ. Là Tưởng Tĩnh Thành thủy chung với mơ ước làm rể Mạnh gia, làm chồng Ngôn Dụ. Là người anh trai mà ai cũng mơ ước Thành Thực. Là bố, là mẹ – những người yêu thương Ngôn Dụ với cả tấm lòng bao dung, rộng lượng. Là bà nội luôn không ngừng học hỏi, học dùng Wechat, học lên mạng. Là Mạnh Tây Nam hối hận vì đã không thích Ngôn Dụ những ngày đầu tiên cô về Mạnh gia. Là Mạnh Thanh Bắc, đứa bé bị tráo đổi với Ngôn Dụ, sống sung sướng 14 năm nhưng luôn nghĩ đó là điều cô ta đương nhiên có, luôn tranh giành tình yêu của mẹ. Là Quý Khải Mộ và Quý Khải Phục, những người bạn của Ngôn Dụ. Hai nhân vật này tôi không biết nên nói sao về họ. Quý Khải Mộ trẻ tuổi nghe lời Ngôn Dụ, tuy có vẻ vô dụng nhưng yêu cô thật lòng, đáng tiếc anh chỉ là nam phụ. Quý Khải Phục lại mang một vẻ trầm ổn thành thục của người đàn ông, anh chín chắn và trưởng thành. Nhưng hai người này lại gián tiếp kéo Ngôn Dụ vào cuộc chiến tranh gia sản của nhà họ Quý và những rắc rối không nhỏ. Truyện còn rất nhiều nhân vật khác như bố mẹ Tưởng Tĩnh Thành, tuy xuất hiện mờ nhạt nhưng vẫn khiến người đọc ấn tượng, như bạn bè của Tưởng Tĩnh Thành và Mạnh Tây Nam luôn giúp đỡ các anh. ? Truyện nói chung là ngọt ngào,có vài đoạn gây cười vì sự “mặn mòi”, “nhây” và “lầy” của các nhân vật. Các bạn nhớ chuẩn bị khăn giấy để nghe những câu nói lịm tim của anh Tiểu Thành nhé! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.
Sắp đến bốn giờ, Ngôn Dụ tắt máy tính, thay quần áo chuẩn bị ra cửa. Quý Khải Mộ sớm đang đợi, nhích tí một lủi đến bên cạnh cô, Ngôn Dụ nhìn cậu ta, cầm di động trên bàn lên bỏ vào túi xách. "Cậu không đưa tớ đi à?" Vẻ mặt Quý Khải Mộ không dám tin. Ngôn Dụ nhìn cậu ta, vẻ mặt lạnh nhạt "Tôi về nhà, cậu đi theo làm gì?" "Tớ vì sao không thể đi theo cậu, hai chúng ta giờ đây phụ thuộc vào nhau mà," Quý Khải Mộ chặn ở trước mặt cô, người đàn ông rõ cao, nhưng bởi vì vóc dáng hơi gầy, nên vẫn giữ nguyên khí phách thuở thiếu niên. Ngôn Dụ xách túi dây xích màu đen trong tay, rốt cuộc vẫn không nổi cáu, khẽ nói "Lần này tôi trở về, không nói với họ, chỉ sợ bố tôi sẽ nổi giận. Cho nên lần này không thể dẫn cậu đi." Quý Khải Mô lập tức phản bác cô, cậu ta nói "Cậu đây là kiếm cớ, nếu cậu thật sự sợ bố cậu nổi giận, thì càng nên dẫn tớ đi, dù sao tớ là khách, ông ấy sẽ không nỡ nổi giận với cậu trước mặt khách." Thấy cậu ta còn chặn, vẻ mặt Ngôn Dụ lạnh xuống. Cô nói thẳng "Được thôi, tôi chính là không muốn dẫn cậu đi đấy, cậu muốn tôi nói thật, bây giờ hài lòng rồi chứ?" Quý Khải Mộ "......" Đáng ghét. Thế là Quý Khải Mộ bị lời nói thực tổn thương, nổi giận đùng đùng nhường đường. Ngôn Dụ đi được mấy bước, quay đầu nhìn cậu ta im lặng đứng ở đó, lại sợ sau khi cô đi, cậu ta lại chạy ra ngoài tìm chết, đành quay trở lại, nói với cậu ta "Tình huống trong nhà tôi không bình thường, cậu đừng ầm ĩ, tôi trở lại đem đồ ăn ngon cho cậu." Quý Khải Mộ cũng không dám cãi nhau với cô, bởi vì mỗi lần đều chứng minh, cậu ta chính là lấy trứng chọi đá. Vì thế an ủi Quý Khải Mộ xong, lúc này Ngôn Dụ mới rời đi. Cô vẫn bảo lễ tân khách sạn sắp xếp xe cho cô, kết quả cách đại viện còn một con đường, phía trước lại bị chắn lại, tài xế nhìn về trước, bất đắc dĩ nói "Đoán chừng là xảy ra tai nạn xe, còn kẹt một lúc lâu đây." Ngôn Dụ thấy vậy, dứt khoát nói "Vậy tôi xuống ở đây, anh có thể ở bên này quay xe về." "Này sao được," tài xế xin lỗi nói. May là nơi này quả thực không xa đại viện, Ngôn Dụ trực tiếp đẩy cửa xuống xe. Cô dọc theo ven đường đi về phía trước, hai bên cây cối rậm rạp, lúc này đang dịp xuân, luôn có xơ sợi bông bay trong không trung. Đi dọc theo con đường này bảy tám phút, lại quẹo cua thì có thể đến đại viện. Ai ngờ cô vừa đi ra chưa được bao lâu, nhìn thấy trước mặt có một đôi nam nữ đang cãi nhau dữ dội, cô cau mày, hơi nhường sang bên cạnh, định tránh chút. Nhưng cô đi về phía bên cạnh, thì người đàn ông hung hăng túm tóc cô gái, bộ mặt dữ tợn hét to về phía cô ấy. Người xung quanh đều bị giật mình bởi hành động này của anh ta, mọi người sợ đụng phải kẻ thần kinh, nên cách họ càng xa. Cô gái túm tay người đàn ông, dường như da đầu cô ấy bị kéo quá đau, phát ra tiếng khóc nức nở. Ngôn Dụ đi lên, nói với người đàn ông còn đang động thủ "Anh buông cô ấy ra, nếu không tôi báo cảnh sát." "Ít con mẹ nó xen vào chuyện của người khác đi, nếu không ông đây cũng đánh cô luôn đấy," người đàn ông hung hăng trừng mắt với cô, nói xong, hắn ta càng đắc ý kéo mái tóc dài của cô gái, kéo cô ấy lảo đảo. Ngôn Dụ không khách sáo với hắn ta nữa, giữ tay hắn ta, tức giận nói "Anh buông tay." Người đàn ông thấy cô một thân một mình, hơn nữa còn mảnh mai, đương nhiên không để cô vào mắt, trên tay muốn hất cô ra. Ngôn Dụ cười lạnh, bàn tay quấn dây xích của túi xách Channel đang đeo trên người, đập thẳng qua. Ngôn Dụ đã nhìn chuẩn, đập thẳng lên sống mũi hắn ta. Quả nhiên sau khi túi xách cô đập qua, người đàn ông kêu lên một tiếng, thả tay đang kéo tóc của cô gái ra. Ngôn Dụ lập tức bảo vệ cô gái ở phía sau, mở túi xách ra lấy di động, định báo cảnh sát. Người đàn ông đối diện che mũi, đang lớn tiếng kêu la hồi lâu, kết quả thấy Ngôn Dụ lấy di động ra, lại xông đến. Chỉ là lần này, hắn ta chưa xông đến được, bởi vì có người từ phía sau kéo cổ áo khoác hắn ta lại, mạnh mẽ kéo hắn về sau mấy mét. Ngôn Dụ nhìn người đàn ông trước mặt, anh mặc một bộ quân trang màu xanh, không đội mũ, tóc ngắn gọn gàng mát mẻ, một khuôn mặt đường nét thâm thúy tràn đầy không kiên nhẫn, nhưng dù là như thế, vẫn anh tuấn khiến người ta không thể dời mắt. Cô nhìn chằm chằm anh, mặc dù trước đây cô đã từng thấy anh mặc quần áo học viên Lục quân. Nhưng đây lại lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc bộ đồ này, trên cổ thắt cà vạt, nghiêm trang lại cấm dục. Người đàn ông không ngờ sẽ có giải phóng quân đột ngột lao tới, ầm ĩ nói "Giải phóng quân đánh người này." Nhưng mà người xung quanh cũng không để ý bộ dạng này của hắn ta, chỉ người đàn ông nói "Đồng chí giải phóng quân, là hắn động thủ đánh cô gái kia trước, ôi trời ơi, một người đàn ông không biết xấu hổ, còn ở trên đường đánh phụ nữ." "Đúng đúng đúng, đồng chí giải phóng quân, anh phải giáo dục thật tốt, người này quá vô lý." Hiển nhiên hành vi của người đàn ông đều khiến người vây xem không nhìn nổi. Người đàn ông đương nhiên không dám đối kháng chính diện, tiến lên lại muốn kéo cô gái, trong miệng còn ầm ĩ "Đây là vợ tôi, các người ít xen vào chuyện nhà chúng tôi đi." Ngôn Dụ đương nhiên không tránh ra, cô lạnh lùng nhìn người đàn ông, "Cho dù cô ấy là vợ anh, anh cũng không có quyền đánh cô ấy." Người đàn ông giơ nắm đấm, dường như tức giận hơn; "Nếu cô còn dám nói nhảm, tôi đánh cả cô luôn đấy." "Nếu không anh đánh cả tôi luôn này?" Tưởng Tĩnh Thành đứng ở một bên, nhạo báng nói. Ai ngờ người đàn ông rất đắc ý nói "Anh là giải phóng quân, anh mặc bộ quân trang này, còn dám đánh tôi à?" Câu này thành công chọc cười Tưởng Tĩnh Thành, anh đưa tay bắt đầu cởi nút áo khoác quân trang của mình, Ngôn Dụ nhìn ngón tay thon dài của anh, mở từng nút từng nút. Lúc nút áo khoác được mở, áo sơ mi màu xanh quân đội bên trong chiếu rõ cơ ngực cường tráng, rõ ràng là hình thể hơi gầy, nhưng vừa cởi áo khoác ra, thì không thể giấu được đường cong cơ bắp. Tưởng Tĩnh Thành cởi áo khoác quân trang xuống, ném thẳng tới. Mặc dù Ngôn Dụ đưa tay đón lấy, nhưng chiếc áo vẫn vững vàng phủ trên đầu cô. Còn có giọng nói trầm thấp của anh "Cầm lấy." Cởi xong áo khoác quân trang, Tưởng Tĩnh Thành lại bắt đầu cởi nút ống tay áo sơ mi, chầm chậm xắn ống tay áo lên khuỷu tay, anh vừa hoạt động vẫn không quên ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, nhếch khóe môi, cười hỏi "Bây giờ tôi cởi quân trang rồi đấy, anh nói tôi có thể đánh anh không?" Anh xắn cả ống tay áo hai bên lên, lộ ra cánh tay cường tráng, mắt Ngôn Dụ đảo qua. Tưởng Tĩnh Thành vốn cao lớn, anh cao 1m87, huấn luyện hàng năm, thể chất mạnh khỏe, xem người đàn ông trước mặt yếu như gà. Anh nhìn người đàn ông kia, trong mắt lộ ra sự chán ghét "Cho dù cô ấy có phải vợ anh hay không, chỉ cần cô ấy là phụ nữ, thì anh không được đánh cô ấy." Người đàn ông còn cứng miệng, làm ầm lên "Cô ấy là vợ, tôi muốn đánh thì đánh, đây là chuyện nhà tôi. Dù cảnh sát đến, tôi cũng không sợ, anh rỗi rãi không có chuyện gì làm xen vào việc của người khác làm gì." Tưởng Tĩnh Thành hừ cười, tiến lên một bước, dọa người đàn ông vội lùi về sau hai ba bước, người vây xem bên cạnh cười vang. Người đàn ông kia chửi "Xem anh dám đánh tôi không?" Tưởng Tĩnh Thành nhìn anh ta, giễu cợt nói "Nếu anh thực sự sợ rãnh, thì tôi cùng anh luyện một chút." Ngôn Dụ sợ anh thật sự đánh người này, mặc dù đáy lòng cô cũng chán ghét loại đàn ông này không thôi, nhưng vì không để anh phạm sai nên Ngôn dụ vẫn cầm di động ra, định báo cảnh sát. Ai ngờ cô vừa muốn gọi điện thoại, thì thấy bên cạnh đột nhiên vọt ra mấy người, còn có người vác máy quay quay họ. "Tiểu thư, tiên sinh, chào mọi người, chúng tôi là người của đài truyền hình, vừa rồi cảnh này thực ra là một điều tra đường phố chúng tôi làm, chính là xem hai vợ chồng đánh nhau, sẽ có người chính nghĩa đứng ra giúp đỡ người vợ bị đánh hay không." Người dẫn chương trình cầm micro, bla bla, nói chuyện một hồi. Ngôn Dụ "......" Đây là cái quái gì vậy? Cô ngẩng đầu nhìn sang Tưởng Tĩnh Thành, kết quả anh cũng là vẻ mặt mê mang, hiển nhiên anh cũng đang ở ngoài trạng thái. Nhưng may là Ngôn Dụ hiểu hơn anh một chút, bởi vì ở nước ngoài cũng có loại ngụy trang đường phố này, thông thường là để khảo nghiệm người đi đường. Cô không ngờ, mình lại cũng trở thành đối tượng thực nghiệm. Lúc này Tưởng Tĩnh Thành cũng hiểu, hóa ra đây là một tiết mục truyền hình, anh cau mày, xoay người muốn đi. Nhưng vừa rồi anh biểu hiện quá chính nghĩa, người của tổ tiết mục thế nào cũng không muốn thả anh đi, mấy người vây quanh anh. Ngôn Dụ thấp giọng hỏi đám diễn viên kia, sau khi biết được tên tiết mục của họ, thì cô im lặng ghi nhớ. Sau đó cô đứng ở một bên, yên lặng nhìn người dẫn chương trình cứ đưa micro đến bên miệng anh. Tưởng Tĩnh Thành lúc này sắc mặt lạnh lùng, mặt không biểu tình, vừa nhìn chính là cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Anh cau mày, lúc đang nghĩ phải thoát thân thế nào, thì nhìn thấy Ngôn Dụ bên cạnh đang ôm tay, ung dung nhìn mình. Có lẽ là vì anh kháng cự quá rõ ràng, cho nên người của tổ tiết mục đều vây ở bên cạnh anh, Ngôn Dụ ngược lại có thể tự do đứng ở bên cạnh. Anh nhìn cô, đang muốn thu hồi tầm mắt thì Ngôn Dụ đã đẩy người trước mặt anh ra, túm lấy tay anh. "Còn không chạy?" Cô kéo tay anh chạy về phía trước. Người của tổ tiết mục có lẽ không ngờ còn có người không thích lên ti vi như thế. Tưởng Tĩnh Thành được cô kéo về phía trước, tay cô rất trắng rất mềm, anh luôn biết cảm giác nắm vào sẽ thế nào. Rõ ràng anh chạy 3km cũng có thể mặt không đỏ không thở gấp, nhưng hiện tại chỉ mới chạy 200m, tim anh lại đập liên hồi. Ngôn Dụ quay đầu nhìn, thấy đoàn người kia thật sự bị bỏ xa mới ngừng lại. Trên chân cô còn mang giày cao gót, chạy mấy trăm mét như vậy, trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. "Sao vừa rồi anh không chạy?" Ngôn Dụ chống gối, hơi thở dốc hỏi. "Anh làm việc nghĩa mà, chạy làm gì?" Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu nhìn cô, hờ hững nói. Nói xong, hai người lại im lặng, lúng túng cũng theo đó mà kéo đến. Đương nhiên cái cầm tay vừa rồi, giống như chỉ là ảo giác xẹt qua mà thôi. Ngôn Dụ vẫn ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói "Vừa rồi cảm ơn anh." May là tiết mục truyền hình, nếu thật sự là vợ chồng đánh nhau, nói không chừng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Sau khi Tưởng Tĩnh Thành nghe được lời cảm ơn của cô, thì khuôn mặt đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng kia. Vừa rồi anh ngồi trong xe, chỉ bởi vì nhìn thấy bóng dáng cô bên đường, nên vọt xuống. Loại xúc động mà thời niên thiếu mới có này, hôm nay anh lại xúc động một lần. Thật mất con mẹ nó mặt mà. Nhưng lúc anh nhìn Ngôn Dụ, cô hơi cúi mặt, mái tóc mềm mại che hơn nửa khuôn mặt, cố tình ánh nắng rơi xuống, khiến cho anh giây phút này có hơi ngẩn ngơ. Trái tim anh bỗng nhiên dâng lên một dòng cảm xúc không nói nên lời. Đến khi anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao xa ấy, đột nhiên khóe môi nâng lên một nụ cười. Thời tiết này thật con mẹ nó đẹp, khiến lòng người vui vẻ.
truyện thế giới của tôi chỉ có anh ấy