Trên đỉnh Phù Vân được sáng tác theo đơn đặt hàng của đạo diễn Lê Hùng và tác giả Nguyễn Khắc Phục cho vở kịch Yêu trên đỉnh Phù Vân của Đoàn kịch Hải Phòng khoảng năm 1995. Ca khúc gửi gắm thông điệp về khát vọng tình yêu, mang âm hưởng dân gian đương đại với tiết tấu nhanh, chậm đan xen. 10 bài hát đám cưới thôn quê miền Tây thế hệ 8x,9x yêu thích nhất Mục lục [ Ẩn ] 1. Bài hát Đám cưới trên đường quê 2. Cô Thắm về làng 3. Ngày xuân vui cưới 4. Thuyền Hoa 5. Lý ngựa ô 6. Ra Giêng anh cưới em 7. Trai tài gái sắc 8. Thương nhau lý tơ hồng 9. Đám cưới miệt vườn 10. Rước dâu miệt vườn Ôi quê hương chốn đây tình yêu mãi dâng đầy. Và nghe như trong con tim rộn muôn tiếng hát. Kia bên con suối trong đàn em bé vui đùa. Cùng hàng dừa ngập ngừng nghiêng mình soi bóng. [ĐK:] Hỡi bạn đang phiêu dạt nơi cuối trời. Bạn ơi có hay quê hương ta đang lớn lên từng ngày Đó mới chính là quê hương của bạn. Quê hương chỉ có ý nghĩa khi nó gắn với chùm khế ngọt mà bạn thực sự ăn, con đường phủ lá bạn thực sự dạo bước, những âm điệu giọng nói bạn thực sự nghe trong cuộc đời. Quê hương là vô nghĩa khi nó xa rời những trải nghiệm thân thương của cảm xúc đời thường. Hơn 50 giải thưởng được trao tại Liên hoan 'Giai điệu quê hương' 14 phút trước Dương Huyền Ly: Ước mong lan tỏa niềm yêu thích nhạc cụ dân tộc Việt khắp thế giới 1 giờ trước; Âm nhạc và tình anh em gắn kết SpaceSpeakers hơn thập kỷ 1 giờ trước 'Ôm Sài Gòn' - show ca nhạc định kỳ dành cho giới trẻ 1 giờ Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Cuối cùng Lâm Đông Đông được Tưởng Hải Dương cõng xuống đường dốc kia lúc xuống còn gian nan hơn cả lúc lên, Lâm Đông Đông chân run, Tưởng Hải Dương không nói hai lời lập tức khom lưng cõng cậu người về đến nhà bà ngoại cũng sắp đi ngủ, bà cười híp mắt nói hai người bọn họ mà không về nữa chắc bà còn tưởng bị sói núi tha đi Đông Đông bĩu môi, thầm nghĩ sói đang ở trước mặt bà đấy thôi! Cháu trai bà đúng là bị sói đi đấy, mông cũng sưng hết lên rồi!1 tháng 10 ngày quốc khánh, vụ mùa mỗi năm một lần trong thôn cũng nhưng hai năm này, bà ngoại hoàn toàn không lo lắng gì về chuyện thu hoạch cả, rước được thêm thằng cháu trai cường tráng khỏe mạnh, mảnh đất nhỏ của nhà không cần phải sầu vậy công việc hàng ngày của bà ngoại là ở nhà nấu cơm, sau đó chắp tay sau lưng xách theo cà mèn đựng cơm thong thả mang ra đồng cho hai đứa Hải Dương ăn nhiều, lần nào bà cũng xới riêng cho hắn hai cà mèn cơm, chỉ lo hắn ăn không nhóc đang tuổi lớn, lại góp nhiều công sức như vậy thì dù tốn bao nhiêu gạo cũng phải để cho nó ăn nữa nhìn hai đứa mệt nhọc bà ngoại cũng xót, mấy ngày thu hoạch bà thỉnh thoảng lại nấu thêm bữa thịt, thịt ăn một mùa vụ này còn nhiều hơn cả thịt mua hồi nhưng bà ngoại không biết, thịt mà bà chia đều cho hai đứa, gần như đều bị Tưởng Hải Dương gắp hết cho Lâm Đông bẻ bắp, Tưởng Hải Dương nói Lâm Đông Đông đừng vội, cứ từ từ mà làm. Còn hắn nhanh chóng làm hết luống của mình sau đó quay lại giúp Lâm Đông Đông Đông cũng không lười biếng, cậu cố gắng làm nhiều hơn chút, không muốn để Tưởng Hải Dương quá mệt chi cậu không muốn trông mình quá yếu ớt, cậu thích Tưởng Hải Dương cũng muốn được như Tưởng Hải hèm, mặc dù điều này này có hơi khó, dù sao khoảng cách thể lực là trời sinh, thế nhưng cậu sẽ cố gắng!Ruộng nhà Tưởng Hải Dương rất nhiều, hằng năm đều thuê người thu hoạch, cho nên Tưởng Hải Dương có ở nhà giúp đỡ hay không cũng không quan còn chưa quen Lâm Đông Đông, hắn rất siêng năng chịu khó, không cần ba mẹ nói đã ra đồng giúp nhưng từ khi có Lâm Đông Đông, gần như đến vụ mùa bận rộn, hắn đều ở ruộng nhà bà ngoại, giúp Lâm Đông Đông làm Tưởng đối với việc này còn rất vui mừng, nhìn con trai tui mà xem, có nghĩa khí, tốt bụng thiện lương, biết giúp đỡ bạn bè, biết chăm sóc người già óc thông minh cơ thể khỏe mạnh, muốn làm cái gì cũng được!Haiz, Tưởng Chấn Vũ ông sao có thể sinh được một thằng cu con tốt như vậy chứ! Bên cạnh đó, niềm tin tưởng trong lòng ông cũng tăng lên gấp bội, tin tưởng con trai mình sẽ phát triển tiệm tạp hóa Hải Dương ngày càng huy hoàng, tương lai mở chi nhánh trên phố, cũng là tiệm tạp hóa to nhất! Không đúng, trên thành phố không gọi là tiệm tạp hóa, gọi là cái gì mà, à đúng rồi, siêu thị! Đúng, tương lai Tưởng Hải Dương sẽ mở siêu thị!Năm nay bà ngoại thu hoạch xong sớm, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông đi sớm về khuya, đất của nhà lại ít, cho nên thu hoạch xong sớm nhất thôn.***Tưởng Hải Dương dẫn Lâm Đông Đông với bọn Lưu Chấn đến nhà Tống Dương chơi, trong nhà Tống Dương đầy người, đang ngồi vòng tròn quanh mâm lớn ăn cơm chiều uống trong thôn đều như vậy, hàng xóm tập trung ngồi ăn uống với nhau một bữa cũng là chuyện bình Tống Dương hôm nay mới thu hoạch xong, nên làm một mâm mời những người đã giúp đến, mấy người hàng xóm cũng tới, đều là đàn ông lớp ba lớp năm ngồi cạnh nhau uống Dương mới mua máy chơi game, còn mua thêm mấy thẻ game, thấy bọn Tưởng Hải Dương tới thì khoe khoang, mời làm vài Tưởng Hải Dương hầu như đều mê chơi game, vừa thấy có thẻ mới thì đều muốn dù nói trong nhà còn có một đám người lớn đang uống rượu ầm ĩ, nhưng bọn hắn chơi game cười đùa cũng ồn ào không kém, còn đọ xem động tĩnh bên nào lớn hơn!Chỉ có hai cái tay cầm, Tống Dương với Tưởng Hải Dương ngồi trên băng ghế nhỏ chơi, Lâm Đông Đông với bọn Lưu Chấn đứng ở phía sau lát sau mấy người đang uống rượu bên cạnh không hiểu sao lại chú ý đến bọn họ, bàn tán từng đứa một, nói thằng nhóc này ra sao, nhà thằng nhóc kia có chuyện gì, còn nhiều chuyện hơn cả phụ nữ!Ban đầu Lâm Đông Đông không để ý, sau đó đột nhiên có người nói đến tên người đàn ông uống đến mức mắt đỏ bừng, ngồi gần cửa ra vào, cánh tay trần chỉ vào Lâm Đông Đông cười nói "Bố của mày có biệt danh là tên khốn chốc đầu, mày có biết không? Bệnh chốc đầu ấy, người trong thôn đều biết, hồi bé là bạn học của tao, còn đánh tao rất nhiều lần đấy!"Lâm Đông Đông mím môi liếc mắt nhìn gã một cái, không nói gì quay đầu tiếp tục nhìn Tưởng Hải Dương chơi là người gặp chuyện nhịn được thì sẽ nhịn, huống chi cãi nhau với con ma men cũng không được cái Lâm xác thật cũng không có danh tiếng tốt, lúc trước là tên chơi bời lêu lổng trong thôn không biết sao cưa đổ được mẹ Lâm, sau đó mẹ Lâm bỏ qua lời phản đối của ông bà ngoại khăng khăng đòi lấy khi kết hôn, hai vợ chồng lên thành phố làm công, lập nghiệp rồi sinh ra Lâm Đông nhưng người đàn ông kia vẫn tiếp tục, như đang nói về chuyện gì đó rất buồn ta kể với mấy người trên bàn rượu, nói bố Lâm Đông Đông hồi trước trộm bắp nhà mình, cuối cùng bị đánh cho một trộm gà của nhà người ta ăn, bị phát hiện vẫn mặt dày không chịu nhận, cho nên bị người trong thôn gọi là tên khốn chốc trên bàn nghe vậy cũng xem như chuyện hài, bật cười vui Lưu Chấn với Tiểu Ngũ không chơi game, lúc nãy bọn họ cũng nhìn thấy người đàn ông kia chỉ Lâm Đông Đông, giờ càng nói càng khó nghe, bọn họ đều thấp thỏm nhìn Lâm Đông Đông, không biết cậu có tức giận hay nhưng Lâm Đông Đông chỉ rũ mắt nhìn màn hình, vẻ mặt vô đàn ông kia có lẽ uống nhiều rồi, càng nói càng hăng, liên tục nói Lâm Hưng Lâm chốc của bố Lâm Đông Đông là Lâm đột nhiên cong lưỡi nói, "Mày tên là gì nhỉ, Lâm, Đông Đông, đúng không? Ha ha ha, tên chốc đầu con! Tên khốn chốc đầu con!Lời này bị Tưởng Hải Dương nghe được, hắn vốn đang chăm chú chơi game, không để ý mấy người ở sau nói gì, thế nhưng đột nhiên nghe được tên Lâm Đông Đông, còn cả cái biệt danh khó nghe Hải Dương ném mạnh tay cầm xuống, đứng dậy quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông kia, lạnh giọng hỏi, "Ông nói ai?"Người đàn ông nhìn thấy Tưởng Hải Dương, nghĩ cũng chỉ là thằng nhóc choai choai, không thèm để ý, còn cười hì hì nói "Bố nó là tên khốn chốc đầu, nó là tên khốn chốc đầu ha ~ Lâm chốc đầu con ~"Lúc này có người trên bàn khuyên gã đừng nói nữa, mẹ Tống Dương cũng đi vào, nói bọn họ nghỉ đi, uống nhiều Hải Dương mặt tối sầm, nhìn gã từ trên cao xuống, "Ông lặp lại lần nữa xem."Lâm Đông Đông đứng sau thấy Tưởng Hải Dương như vậy thì vội vàng kéo hắn, nhỏ giọng nói "Tưởng Hải Dương, kệ, đừng để ý đến ông ta."Tưởng Hải Dương một năm nay đã cao thêm chút, hiện tại phỏng chừng đã cao một mét tám, mặt tối sầm đứng dưới ánh đèn, mái tóc đinh lại càng khiến hắn trông lạnh lùng nghiêm nghị nhưng người đàn ông kia say rượu không còn tỉnh táo, trong đầu chỉ nhớ Tưởng Hải Dương là một thằng nhóc choai choai, gã híp mắt mắng "Cha nó là thằng khốn chốc đầu, chỉ, hức ~ chỉ biết trộm gà bắt chó, nó là thằng khốn chốc đầu con, cũng chả phải cái thứ tốt đẹp gì.""Bang ~" một tiếng, Tưởng Hải Dương xoay người cầm lấy cái ghế đẩu mình vừa ngồi ném thẳng lên người gã đàn ông bên đó hắn bước từng bước dài đi tới, nện một đấm thật mạnh khiến gã ngã từ trên ghế xung quanh lúc này mới phản ứng lại, vội vàng can ngăn, bọn Lâm Đông Đông cũng nhanh chóng chạy tới kéo Tưởng Hải Dương đàn ông bị đánh bất ngờ thì ngơ ngác, tiếp đó bò từ dưới đất dậy, miệng mắng chửi không hơi mập, cánh tay trần đổ mồ hôi, cả người cũng trơn trượt, những người bên cạnh nhất thời không giữ chặt được Lưu Chấn với Lâm Đông Đông bên này thì gắt gao kéo Tưởng Hải Dương sang một bên, không để hắn lại đạp gã nữa."Tưởng Hải Dương ~" Lâm Đông Đông suốt ruột nói, "Đừng đánh, kệ đi, đừng để ý đến ông ta.""Tưởng Hải Dương thôi đi, đừng gây chuyện ở nhà người khác." Bọn Lưu Chấn Tống Dương cũng vội nãy Tưởng Hải Dương đấm gã đàn ông kia một đấm khiến cho bát đũa trên bàn ăn bị rơi đầy xuống đất. Người trong nhà vội vàng khuyên can dọn dẹp, cuộc rượu cũng coi như kết Tống Dương cách tiệm tạp hóa Hải Dương không xa, chỉ một lát sau, mẹ Tống Dương đã kêu mẹ Tưởng Hải Dương cách rồi, Tưởng Hải Dương là tên tiểu bá vương trong thôn, không ai quản được Tra đại náo long cung, chỉ có thể dẫn mẹ hắn đến dẹp thôi!Gã đàn ông kia đã được người khác kéo ngồi xuống bên giường đất, đứng thẳng người còn chưa đến cằm Tưởng Hải Dương, mà còn lắc lư bụng bia đòi đánh Hải Dương bị bốn năm người giữ chặt, không đi qua được, chỉ đành chửi "*** con mẹ nó ông lại đây! Mẹ kiếp!"Mẹ Tưởng đúng lúc đi vào, mắng Tưởng Hải Dương một câu "Tiểu Dương! Hỗn hào, không biết lớn nhỏ!"Sau đó cô lại quay đầu liếc mắt nhìn gã đàn ông một cái "Lớn như vậy rồi còn đánh nhau với con nít, anh uống rượu hay uống nước tiểu ngựa vậy! Vợ anh ta đâu rồi, nhanh đem về nhà đi, đừng ở đây say rượu phát điên để mà mất mặt!"Mẹ Tưởng là một người phụ nữ bản lĩnh, cô sẽ không bao giờ vô cớ bình phẩm nhưng mỗi lần cô nổi giận đều rất mạnh thôn hồi trước có hai nhà đòi quỵt nợ, ba Tưởng cũng không biết phải làm gì, người một thôn với nhau đâu thể đánh người ta được? Thế nhưng chỉ cần mẹ Tưởng ra tay thì đều có thể đòi lại tiền đầy người trong nhà cũng lên tiếng phụ họa, mấy người lúc nãy trên bàn rượu còn cười theo gã đàn ông kia, lúc này đều nói gã uống nhiều rồi là không giống người!Hết cách rồi, dưới áp bức tư bản, ai cũng phải cúi đầu thôi? Thôn này người nhiều nhưng chỉ có tiệm tạp hóa Hải Dương là đầy đủ nhất, cẩn thận ngày mai không có thuốc lá hút với xúc xích mà ăn đâu!"Tiểu Dương, về nhà!" mẹ Tưởng ra lệnh, dẫn Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông rời khỏi nhà Tống đến tiệm tạp hóa Hải Dương, ba Tưởng không hỏi đã xảy chuyện gì, chỉ nói một câu sau này đừng kích động, làm gì cũng phải suy nghĩ Tưởng cũng không nói gì, tiếp tục vào trong quầy xem sổ sách tính xem ngày mai đến nhà ai đòi họ cũng không cần con trai mình giải thích, Tưởng Hải Dương ra sao bọn họ là người hiểu rõ dù bình thường có hơi hỗn, cũng hơi ngang ngược, nhưng tuyệt đối không phải là người khác không chọc hắn, hắn sẽ không chủ động gây sự, về điểm này bọn họ vẫn cực kỳ yên tâm.. Lễ Quốc Khánh, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông cuối cùng cũng chào đón ngày nghỉ đầu tiên của cấp hai như người con xa xứ công thành danh toại về thăm quê cũ, lấy hết tiền tiêu vặt mình còn mua quà Đông Đông mua cho bà ngoại mấy loại kẹo mềm, bánh đậu xanh, mấy món quà vặt trong thôn không Hải Dương mua cũng phần lớn đồ cho bà ngoại, nhưng hắn cũng không quên mẹ mình, đến siêu thị mua cho mẹ hai chai kem dưỡng da mặt, còn rất đật về đến thôn cũng đã giờ cơm tối, xa xa đã thấy ống khói nhà nhà đang lượn lờ khói bếp, như để chỉ dẫn phương hướng cho những người đi xa về, khiến cho người ta cảm thấy an Đông Đông vui vẻ nhảy chân sáo, về thôn thật tốt, về nhà thật tốt!Tiệm tạp hóa Hải Dương cách cửa thôn không xa, lúc hai người về gần đến tiệm tạp hóa, đã thấy ba Tưởng chống hông đi đi lại lại trước hôm nay Tưởng Hải Dương về, ba mẹ Tưởng bắt đầu từ buổi chiều đã đi ra ngoài cửa dạo mấy vòng, hi vọng có thể đón con mình trước sao đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Hải Dương xa nhà lâu như vậy, ngoài miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng cả hai đều rất nhớ con."Ba!" Tưởng Hải Dương không kịp vào cửa đã lớn tiếng gọi, "Chúng con về rồi đây."Lâm Đông Đông cũng vội vàng chào hỏi, "Chào chú ạ.""Rồi rồi ~" Ba Tưởng liên tục gật đầu, cười hỏi, "Sao giờ mới về?""Bọn con ở lại mua chút đồ," Tưởng Hải Dương giơ túi trong tay lên, hào hứng nói "Con mua kem thoa mặt cho mẹ nữa.""Kem kia của mẹ con chưa thoa hết đấy, còn mấy chai nữa đó." Giọng nói của ba Tưởng nhẹ nhàng, ngập tràn yêu thương dành cho gia vừa cười vừa nhìn về phía Lâm Đông Đông, nói, "Đông Đông ở lại đây ăn cơm đi, dì Tưởng cháu nấu xong cơm rồi." "Không cần đâu chú," Lâm Đông Đông lễ phép quơ quơ đồ vật trong tay, "Cháu về nhà gặp bà đã, hì hì ~""Ây u, còn mua đồ nữa à." Ba Tưởng hài lòng gật đầu, "Đứa trẻ ngoan, hiếu thảo."Lâm Đông Đông cười toe, "Vậy cháu về trước ạ.""Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương gọi người lại, "Cơm nước xong anh đi tìm em."Lâm Đông Đông vội vã về nhà thăm bà, vừa đi vừa đáp, "A, biết rồi."Ba Tưởng cười ha ha nhìn hai đứa trẻ, chờ Lâm Đông Đông đi rồi, ông quay sang nói với Tưởng Hải Dương, "Nhanh vào nhà đi, mẹ đang nấu cơm ở sau bếp đó, ngày nào cũng nhắc đến con đấy."Tưởng Hải Dương lúc này mới vội vàng chạy vào ngoại đã chuẩn bị xong cơm nước, đậu đũa khoai tây hầm thịt, hầm trong nồi lớn, còn có cả món trứng hấp, chỉ chờ Lâm Đông Đông về nhà là ăn được gần đến nhà, Lâm Đông Đông đi càng nhanh, cuối cùng biến thành ngoại chắp tay sau lưng đứng trong sân, nghển cổ nhìn về phía đầu thôn."Bà ơi ~" Lâm Đông Đông chạy ùa vào trong sân vui vẻ nói "Bà đứng đây làm gì, sao không vào trong nhà ngồi đợi.""Bà mới ra thôi." bà ngoại cười không khép nổi miệng, đưa tay cầm lấy túi trên tay Lâm Đông Đông, "Con đưa cái gì về thế này?""Mua đồ ăn ngon cho bà đó," Lâm Đông Đông đỡ bà ngoại vào nhà, "Có bánh kẹo với mấy thứ ăn vặt."Bà ngoại vỗ một cái sau lưng cậu, "Xài tiền bậy bạ! Trong nhà không thiếu cái gì, con cứ giữ tiền để ở trên trường mà dùng!""Con biết mà, con ở trường tốt lắm." Lâm Đông Đông ra vẻ, "Bà nhìn coi, con mập ra rồi này."Bà ngoại tỉ mỉ nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Không mập, bà thấy gầy đi.""Không có gầy đâu." Lâm Đông Đông vừa nói chuyện vừa đặt cặp sách lên giường, "Tưởng Hải Dương ngày nào cũng để ý chuyện ăn uống của con, ăn ít một chút thôi cũng không được."Bà ngoại cười híp mắt, "Tiểu Dương cũng về rồi à.""Dạ ~" Lâm Đông Đông cười khúc khích, nói, "Lát nữa anh ấy ăn cơm xong sẽ đến thăm à, anh ấy cũng mua đồ cho bà.""Mấy cái đứa này, xài tiền lung tung!" Bà ngoại vừa cằn nhằn vừa cười đi vào trong bếp mở nắp vung lên, "Con nhanh dọn cơm lên bàn đi, đồ ăn nấu từ lâu rồi này."Bữa cơm này Lâm Đông Đông ăn suýt chút nữa đã nứt bụng! Không so sánh thì không biết, giờ ngẫm lại mới giật ra cơm nhà lại ngon như vậy! Dù cho cũng là khoai tây đậu đũa, nhưng đồ của nhà trường ăn hai miếng là ngán, chỉ thấy vị mỡ lợn!Ăn tối xong, Lâm Đông Đông đang ngồi ở ngoài hiên rửa chén thì Tưởng Hải Dương chạy đến."Cơm nước xong rồi à?" động tác trên tay Lâm Đông Đông không ngừng, đôi mắt cười lấp lánh, "Bà ngoại đang ở trong nhà đó ~"Tưởng Hải Dương gật đầu, vén tay áo ngồi xổm xuống muốn lấy nùi thép trong tay cậu, "Để anh rửa cho!""Ai ya không cần đâu." Lâm Đông Đông dùng cùi chỏ chặn Tưởng Hải Dương lại, "Em tự rửa, anh nhanh vào đi, bà ngoại mới nãy còn nhắc anh đó."Đang nói chuyện bà ngoại ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, cười híp mắt hỏi, "Tiểu Dương tới đó à?"Tưởng Hải Dương vội vàng chào hỏi với bà, thế nhưng một già một trẻ mới thân thiết nói được mấy câu, bà ngoại đã bắt đầu quở hai đứa, nói sau này đừng có xài tiền mua đồ lung tung! Tiền tiêu vặt cứ giữ mà dùng, hai đứa chưa kiếm được tiền còn mua đồ cho bà làm gì!Nhưng Tưởng Hải Dương rất giỏi dỗ người, đặc biệt là các cụ gìa, chưa được bao lâu bà ngoại đã bị hắn dỗ cười lộ cả Đông Đông ở ngoài nhà dọn dẹp xong, sau đó cũng vào ngồi bên giường nói chuyện phiếm với bà ngoại, kể cho bà nghe những chuyện thú vị ở trường trời dần tối, ánh đèn trong phòng mờ người ngồi dưới ngọn đèn nói chuyện cười đùa rôm rả, ngôi nhà nhỏ đơn sơ nhưng ngập tràn ấm áp tự khi ra về, Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông ra ngoài sân dặn, "Đông Bảo Nhi, nhà anh thuê người thu hoạch mùa, ba anh bận nên không thể đi được, cho nên ngày mai anh phải dẫn họ đến ruộng ở phía Bắc thu hoạch khoai tây, nhưng mà nhiều người nên chắc sẽ xong nhanh, tầm giữa trưa là xong đừng vội, buổi chiều anh đến giúp em làm.""Được," Lâm Đông Đông cười gật đầu, "Anh cũng không cần vội, em giờ khỏe hơn nhiều so với trước đây rồi, làm việc cũng nhanh hơn.""Ừm ~" Tưởng Hải Dương mỉm cười, vuốt ve mặt cậu, "Bé ngoan."Ngày hôm sau trời vừa sáng, Lâm Đông Đông ăn cơm xong vác theo ấm nước xách liềm đi ra ở đây ba năm, cậu cuối cùng cũng không cần bà ngoại đưa đi vẫn có thể tìm được ruộng bắp nhà hôm qua Lâm Đông Đông nói mình làm khỏe hơn trước cũng không phải là nói khoác, vung liềm rất ra đây đến trưa vẫn chưa cắt được mấy luống, bắp bẻ ra vứt tứ tung ngang giờ làm nhanh hơn, bắp cũng được xếp thành từng chồng gọn bịu đến giữa trưa, Lâm Đông Đông ngồi bệt xuống đất uống lau mồ hôi sau gáy quay đầu nhìn thành quả lao động của mình, ha ha, đúng là quen tay hay việc mà!Buổi trưa sau khi ăn cơm bà ngoại đưa tới xong, lúc Lâm Đông Đông đang quần quật thu bắp thì nghe thấy tiếng Tưởng Hải Dương gọi mình trên bờ kè."Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương một tay cầm liềm, tay kia xác theo một túi ni lông đựng chén nhỏ, "Em lại đây đi, nhanh lên."Lâm Đông Đông thả liềm trên tay xuống, chạy lại, lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, cười hỏi, "Ruộng khoai tây nhà anh thu hoạch xong rồi hả?""Ừm," Tưởng Hải Dương kéo cậu ngồi xuống, lấy chén nhỏ trong túi ra, là nửa bát thịt thủ hầm, "Nhanh ăn đi, ngon lắm."Thịt thủ rất đắt, người trong thôn chỉ có ngày lễ tết mới ăn, rất ít khi Đông Đông nuốt nước miếng, "Nhà anh nấu à?""Buổi trưa nấu cơm cho người làm công, trong nhà không có thịt, ba anh lái xe máy lên trấn mua hai miếng." Tưởng Hải Dương bốc một lát đút cho Lâm Đông Đông, "Anh cố ý để lại một bát, lúc nãy sớt cho bà một nửa, bà còn định không ăn, nói cho em hết."Lâm Đông Đông há miệng nhai thịt, quai hàm phồng lên một đống, "Ngon quá đi!"Tưởng Hải Dương chăm chú nhìn cậu ăn mà hạnh phúc còn hơn là mình được cậu nuốt xuống lại bốc miếng khác đút, non nửa bát thịt nhanh chóng ăn ăn thịt tâm trạng Lâm Đông Đông cực kỳ vui vẻ, cậu vội vàng chỉ đống bắp mà mình làm cho Tưởng Hải Dương xem "Nhìn này, chỗ này là em làm xong lúc sáng đấy, nhanh lắm đúng không?""Ừm, nhanh." Tưởng Hải Dương dùng mu bàn tay lau mỡ dính trên khóe miệng cậu, "Đông Bảo Nhi tiến bộ rồi ~""Hừ ~" Lâm Đông Đông ưỡn ngực sau đó lại có chút không vui nói, "Thế nhưng bắp năm nay nhỏ hơn năm ngoái, em nhìn thì thấy rất ít hạt, bà ngoại nói do năm nay gặp hạn hán.""Chuyện này cũng bình thường, năm nay mưa ít quá." Tưởng Hải Dương cầm liềm chuẩn bị làm việc, "Hy vọng lúc bán sẽ được giá một chút."Lâm Đông Đông thở dài, quay đầu tiếp tục làm luống bắp đang người cặm cụi làm việc, Tưởng Hải Dương thỉnh thoảng lại dừng tay lấy nước cho Lâm Đông Đông, để cậu nghỉ ngơi một mua người trong thôn cần sức lao động, trừ những nhà nhiều ruộng phải mướn người như nhà thd, còn lại hầu hết mọi người đều tự nên những ai có thể làm được việc dù ở nhà hay đi xa về đều ra ruộng giúp gia đình thu hoạch. Tiểu Ngũ ở trên trấn cũng về, để thể hiện nghề nghiệp của mình cậu còn nhuộm một mái đầu vàng quốc khánh gần kết thúc, thửa ruộng nhỏ nhà bà ngoại cũng được hai thiếu niên đi sớm về hôm thu hoạch nay ăn cơm tối xong, Lâm Đông Đông đến tiệm tạp hóa tìm Tưởng Hải mới đẩy cửa vào đã thấy trên giường đất nhà ngoài ngồi đầy người, Tống Dương, Tiểu Ngũ Điền Thu Sinh, Tiểu Ngũ là bắt mắt nhất, mái tóc vàng kia như cỏ khô mùa đây dù sao cũng gần như chơi đùa với nhau mỗi ngày, sau khi lên cấp ba thì phải lên thành phố học, hơn một tháng không gặp, ai cũng thấy người tụ tập mồm năm miệng mười, kể lại những chuyện đã xảy ra trong hơn một tháng qua, ai cũng vui vẻ nhiệt Ngũ lắp bắp nói mình giờ đã là người có nghề, còn nói tóc Lâm Đông Đông dài quá có cần mình cắt cho không, miễn Hải Dương đạp cậu một đạp, cười nói có cho tiền cũng không để mày cắt, nhìn cái ổ gà trên đầu mày là không tin tưởng gì rồi!Tống Dương cũng nói học ở Nhị Trung rất tốt, thành phố quả nhiên khác biệt, tốt hơn nhiều so với thị trấn! Con gái trong trường ai cũng xinh, cậu cũng nhắm trúng một bạn nữ, nói không chừng qua một thời gian nữa mình sẽ có người yêu!Mọi người đều phấn khởi cười cười nói nói, chỉ có Điền Thu Sinh thì vẫn giống như trước kia, không nói chuyện ở lại thôn, sinh hoạt vẫn như cũ, không có gì mới mẻ để kể có Lưu Chấn, vốn cũng được nghỉ, thế nhưng bị thầy dạy nghề kêu đi quán cơm phụ giúp cho nên không thể tên nhóc tán gẫu không biên giới, nói đến miệng khô lưỡi khô, tiệm tạp hóa ở trước nhà đóng cửa nghỉ bán, mấy người lúc này mới giải tán, ai về nhà Đông Đông đi cuối cùng, vẫn là Tưởng Hải Dương đưa cậu về với việc Tưởng Hải Dương dính người như thế này Lâm Đông Đông biểu thị mình hết cách, không thể làm gì khác hơn là để hắn đưa gần đây nhà nào cũng đi làm ngoài đồng nên mệt nhọc, đều đi ngủ sớm, lúc này ngoài đường không còn thấy Hải Dương nắm lấy tay Lâm Đông Đông, thấp giọng nói, "Đông Bảo Nhi, ngày mai hai chúng ta lên thành phố đi?""Tại sao?" Lâm Đông Đông không hiểu, "Không phải cuối tuần mới phải về lại trường sao?""Anh muốn em..." Tưởng Hải Dương ghé sát lại tai cậu mềm giọng dụ dỗ, "Từ lúc khai giảng đến giờ hai chúng ta chưa từng được thân mật, ngày mai lên thành phố chúng ta thuê phòng ngủ một đêm ở ngoài, được không Đông Bảo Nhi?"Trong trường nhiều người thật sự có chút nguy hiểm! Sau lần ở nhà ăn đó, Tưởng Hải Dương lại muốn kéo Lâm Đông Đông đi, nhưng cậu sống chết không chịu, quá là đáng sợ!"Nhưng mà," Lâm Đông Đông chần chừ, "Hai chúng ta phải nói sao với người trong nhà, mọi người đều biết ngày đi học lại."Tưởng Hải Dương căn bản không để ý đến chuyện này, hắn ôm lấy Lâm Đông Đông hôn một cái, "Thì cứ nói lên thành phố tìm bạn học chơi, ba mẹ anh chưa bao giờ quản nữa em đi theo anh, bà ngoại cũng yên tâm."Lâm Đông Đông mỉm cười, gật đầu, "Được.". Tình yêu thôn quê 24208 lượt thích / 492109 lượt đọc Tên gốc Sơn Thôn Ái Tình Tác giả Tham Chủ Hoan Edit Corgi Thể loại Đam mỹ, nhẹ nhàng, thanh mai trúc mã, 1v1, có thịt, HE. số chương 88 chương + 4 phiên ngoại Văn án Câu chuyện về hai thiếu niên nào đó, gặp nhau nơi thôn quê, mơ mơ màng màng cùng nhau viết nên chuyện xưa. Bối cảnh Thôn nhỏ phía Bắc hơn hai mươi năm về trước. CP Tưởng Hải Dương Công x Lâm Đông Đông Thụ. Trích đoạn chương 1 Tưởng Hải Dương cực kỳ thích những thứ nhỏ nhắn dễ thương, nhưng cách thích của hắn không giống người khác. Người khác nhìn thấy gà con thì nâng niu vuốt ve, hắn lại là hung hăng mà vỗ gà nhỏ, vỗ cho gà con phải kêu chiếp chiếp, lông tơ trên đầu cũng trọc lốc. Cho nên giờ phút này, đối mặt với Lâm Đông Đông như một chú gà con, Tưởng Hải Dương cũng muốn làm cho cậu kêu chiếp chiếp. Nguồn khotangdammyfanfic Có thể bạn thích? [ĐAM MỸ/HOÀN] LY HÔN THANH ĐOAN Tác giả trinhyi 749439 41440 ๖ۣۜMẹ đẻ Thanh Đoan 青端 . ๖ۣۜSố đo ba vòng Nhược thụ, sinh tử, cẩu huyết, ác tục, cổ tảo vị, nhất thời sảng khoái, không đổi công, ABO Tích phân 83,498,192 Nguồn Tấn Giang + khotangdammy . ๖ۣۜH ưởng thọ theo sổ tử thần Hoàn 58 tuổi + 0 lần chết lâm sàn [Edit] Rời Xa Cố Chấp Giáo Thảo Tác giả _AnsBly_ 41220 3965 [Trọng Sinh] Tác giả Sở chấp Thể loại Trọng sinh, trưởng thành, hoa quý vũ quý*, 1v1, vườn trường, công truy thụ, HE *Hoa quý mùa mưa/hoa quý vũ quý nói về tuổi thanh xuân 16-17, đầy sức sống, bỡ ngỡ, khát vọng... Nguồn Tấn Giang Tình trạng [Raw + QT] đã hoàn 118 chương + 4 phiên ngoại Nguồn [Raw + QT] Editor Bly _____ EDIT VỚI MỤC ĐÍCH PHI LỢI NHUẬN! CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ!! MONG CÁC VỊ HÁO HÁN ĐỪNG REUP Tổng Hợp Caoh/Thô Tục Tác giả Yume1306 354281 5819 Bối cảnh rất không có tam quan. Chỉ toàn thịt thịt và thịt. Vì lười nghĩ tên nên một số chương bị trùng tên của các nhân vật với nhau. Tên thì giống nhưng cốt truyện và đôi khi là tính cách nhân vật cũng khác đi nhó3 [ĐM/H/DONE] Kết mộng xuân - Tần Tam Kiến Tác giả sleepyryal 1816053 101841 Thể loại Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, Tình cảm, Vườn trường, H văn Độ dài 78 chương + 11 ngoại truyện Giới thiệu Học sinh xuất sắc bụng dạ khó lường x Học sinh dốt ngoài mạnh trong yếu. Lưu ý của editor 1. Cả công và thụ chưa tròn 18 tuổi, nhưng đã đủ tuổi quan hệ tình dục tự nguyện. 2. Thụ dâm, công dâm ngầm. 3. Lúc đầu công stalk thụ. 4. Lúc đầu thụ mạnh miệng từ chối lời tỏ tình của công do hoàn cảnh không đúng nhưng hai đứa vẫn ụ nhau như gà, vẫn tình tứ. Lúc sau thụ thực sự thích công. 5. QUAN TRỌNG Đọc H văn thì nên cất bớt não đi. Câu chuyện cùng series với Người chốn xưa. Bản edit phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác. Bìa Ổ của T [EDIT/HOÀN] CUỘC SỐNG Tác giả OMeoAnMan 69468 1701 - Tác giả Tiểu Nhật Tử - Edit Ổ Mèo Ăn Mặn - Thể loại đam mỹ, hiện đại, ấm áp, song tính, sản nhũ, sinh tử, cao H, HE - Nội dung Cuộc sống thịt thà đầy đủ của một cặp chồng chồng - Số chương 11 chương - Couple Trì Nghị - Hạ Mộc Thần Trộm Vợ ĐAM MỸ Tác giả Eda_Kim 250681 16514 Nhân vật Lục Hanh × Phác Nghiên Thể loại Đam , ngọt , sủng Nội dung Lục Hanh thích Phác Nghiên nên trộm về nhà. Tình tiết còn lại cảm phiền mời mọi người đọc. ❌️ BẢN ĐÃ ĐƯỢC ĐỔI TÊN DO UPDATE TỰ ĐỘNG - CÓ SAI SÓT MONG THÔNG CẢM. 🙏 [ĐM - Hoàn] Hợp đồng ly hôn trước khi tôi mất trí nhớ Tác giả beetks 623211 44004 Tác giả La Bặc Hoa Thỏ Tử Edit Ánh Trăng Sáng team Thể loại Đam mỹ, HE, Nguyên sang, Hiện đại, Tình cảm, Ngọt sủng, Hào môn thế gia, Cưới trước yêu sau, Giới giải trí, Chủ thụ, 1v1, Mất trí nhớ, Kim bài đề cử 🥇 Số chương 116 [ĐM/EDIT] SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CẬU TA ĐƯỢC CƠ CHỨ Tác giả VanTinhCung 37710 1390 Tên gốc Ta sao có thể thích hắn Tác giả Mặc Tây Kha Thể loại Đam mỹ, Hiện đại, Tình cảm, Vườn trường, Thể Thao, Tennis, Cường cường, Thanh mai trúc mã, Tương ái tương sát, Học bá, 1×1, HE Biên tập/Chỉnh sửa Vân Tình Cung Độ dài 144 chương Bản edit chưa được sự cho phép của tác giả. Vì các editor không ai biết tiếng nên không đảm bảo đúng hết 100%. Nếu có gì sai sót hoan nghênh mọi góp ý trực tiếp của các bạn qua comment hoặc inbox về fanpage ❤️ Đẻ Mướn Tác giả zhanbobo 162390 10000 - Đây là fic sinh tử văn nhé mọi người. Nếu ai không ưa thể loại này thì có thể né ra nhé, đừng nói lời cay đắng = - Mình viết về chiến bác, chiến sơn vi vương ạ. [EDIT] Xuyên việt chủng điền chi mãn đường xuân Tác giả vanthulau 341328 13566 Đường xuân xuyên qua làm ruộng Tác giả ôn thôn đích nữ nhân Editor Tiểu Linh Dương Beta Tử Ngạn Nguồn khotangdammy Văn án Đường Xuân Minh viếng mộ cha mình, nhưng lại té ngã xuống trước phần mộ, vèo cái liền xuyên đến cổ đại, còn là một thế giới chỉ có hán tử ca nhi không có nữ nhân, hắn trời sinh đã là cong tại thời điểm vốn cho rằng hạnh phúc đã tới, hiện thực lại làm cho hắn hối hận không thôi, bên người một đứa trẻ trong bụng lại còn một đứa là thế nào, lẽ nào bởi vì hắn không có thực hiện lời hứa mang đại tôn tử cùng đi viếng mộ cha nên gặp phải báo ứng? Này này, hán tử sát vách, nói ngươi đó, nếu như ngươi không chê ta có hai đứa con, bọn ta liền chung sống cùng nhau đi. Sau khi vạn nhân mê cầm kịch bản pháo hôi- Chẩm Tịch Yểu Yểu Tác giả anhanh6666 35767 3389 Tóm tắt trong một câu Bị coi như yếu ớt mà sủng ái. Dàn ý Thiện lương thì sẽ không giấu được mỹ đức. Bản QT khotangdammy Tác giả VanTinhCung 389706 31958 Tên gốc Chính mình lão bà chính mình dưỡng Tác giả Quan Ni Ni Thể loại Đam mỹ, Hiện đại, Nguyên sang, Hào môn thế gia, Thanh mai trúc mã, Điềm văn, Vườn trường, Chủ thụ, Tình cảm, Nhẹ nhàng, 1×1, HE Biên tập/Chỉnh sửa Vân Tình Cung Độ dài 112 chương Bản edit chưa được sự cho phép của tác giả. Vì các editor không ai biết tiếng nên không đảm bảo đúng hết 100%. Nếu có gì sai sót hoan nghênh mọi góp ý trực tiếp của các bạn qua comment hoặc inbox về fanpage ❤️ Tên gốc Sơn Thôn Ái TìnhEdit CorgiThể loại Đam mỹ, nhẹ nhàng, thanh mai trúc mã, 1v1, có thịt, chương 88 chương + 2 phiên ngoạiVăn án 'Một đôi thiếu niên tình cờ tìm thấy nhau tại một vùng nông thôn, mơ màng trải qua những kỷ niệm đáng cảnh Hơn hai mươi năm về trước tại một thôn nhỏ phía Tưởng Hải Dương Công x Lâm Đông Đông Thụ. Ngày tháng trong thôn không nhanh không chậm mà trôi qua, Lâm Đông Đông cũng không còn khó chịu như khi mới giúp đỡ bà ngoại làm việc nhà, đi học cùng mấy người Tưởng Hải Dương hoặc ra sau núi chơi đùa, một mùa hè rất nhanh đã trôi thu tới, Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương đã trở thành học sinh lớp sau chính là thu hoạch vụ thu, Lâm Đông Đông lúc này mới chân chính biết công việc nhà nông là cái gì, mấy cái việc phun thuốc nhổ cỏ cho vườn rau trước sân chưa tính là gì học tạm nghỉ, giáo viên cũng phải về thu hoạch hoa Đông Đông đi theo bà ngoại đến 3 sào ruộng nhà mình thu hoạch bắp, cậu cầm theo liềm với lương khô, chỉ mới đi làm một ngày mà Lâm Đông Đông cảm thấy cả người mình như bị tách rời, không chỗ nào trên người là không ngoại lớn tuổi như vậy, không biết mấy năm trước phải làm thế nào? Bà ngoại nói làm được bao nhiêu thì làm, trong thôn cũng có nhiều gia đình mẹ góa con côi, người già xương cốt còn hoạt động được thì đều làm được việc dân trong thôn cũng rất tốt bụng, nhà ai xong việc trước thì sẽ đến giúp đỡ các ông các Đông Đông có ấn tượng tốt hơn về người trong thôn, càng thương bà ngoại tuổi già vất dù hôm sau cả người như muốn bại liệt, nhưng vẫn kiên trì đi ngoại lo lắng cậu không làm quen việc đồng áng, bảo cậu ở nhà nghỉ Đông Đông an ủi bà ngoại, nói "Không sao, con là thanh niên trai tráng, chút việc này thì tính là gì!" Nói xong còn đập đập lên bắp tay không tồn tại của ngoại cười lộ ra hàm răng bị rụng mất một cái, vỗ vỗ cơ thể nhỏ bé của Lâm Đông Đông "Cháu trai ngoan~" Đồng ruộng bạt ngàn, Lâm Đông Đông không nhìn thấy rõ đường, nếu không được bà ngoại dắt theo, có lẽ cậu cũng chẳng tìm ra ruộng bắp nhà mình ở đâu trong thôn đều chịu thương chịu khó, tờ mờ sáng mặt trời chưa ló đã ra cách nhà rất xa, ai cũng mang theo lương khô với nước, cả ngày đều ngâm mình trên đồng làm trời chiếu lên đất vàng, mồ hôi rơi thành tám cánh hoa, lần đầu tiên trong đời Lâm Đông Đông cảm nhận được nỗi vất vả của người nông trưa hôm nay, Lâm Đông Đông đang ngồi trên đống bắp nhà mình uống nước, ngẩn người nhìn đám người thu hoạch bắp phía nhiên có người vỗ lưng cậu một cái, còn hét to bên tai "Làm cái gì vậy!" Lâm Đông Đông sợ đến mức giật mình một cái phun hết nước trong miệng ra, cậu ho khan quay đầu lại thì thấy Tưởng Hải Dương đang khoái chí cười ha trâu! Lâm Đông Đông ho đến nỗi mặt đỏ bừng, cậu khàn giọng hỏi "Cậu chui ở đâu ra vậy?" Tưởng Hải Dương chỉ chỉ phía trên núi, " Bên kia là ruộng của nhà tôi, hôm nay thu hoạch ở đây." "Ò" Lâm Đông Đông vẫn còn ho, "Vậy cậu, khụ khụ, sao không đi làm việc đi?" Tưởng Hải Dương cười xoay người vỗ lưng cho cậu, " Tôi lúc nãy ở trên kia thấy cậu, định xuống hù một chút, ha ha ha~" hắn đắc ý cười, "Không ngờ cậu lại bị dọa sợ như vậy! Đúng là gan thỏ đế, cậu ngồi đây làm gì?" Lâm Đông Đông bĩu môi, " Tôi ngồi đây uống nước nghỉ một lát." Tưởng Hải Dương nhìn trên dưới cậu một vòng, "Mệt chết rồi chứ gì, tôi đã nói cậu không làm được cái gì mà." "Sao tôi không làm được cái gì!" Lâm Đông Đông tức giận, chỉ đống bắp phía sau nói, " Đây đều là tôi làm hết nhé, từ khi biết làm rồi tôi còn chưa để bà tôi động tay đâu đấy!" "Rồi rồi rồi ~ Cậu là giỏi nhất ~" Tưởng Hải Dương bất tri bất giác mềm giọng lại, lại lấy từ đâu ra một chai nước đưa tới, " Cho cậu, ấm của cậu gần hết nước thiếu thì trên núi tôi vẫn còn mấy chai nữa đấy." "Không cần." Lâm Đông Đông đứng lên vỗ bụi đất sau mông, " Tôi phải làm việc, cậu cũng mau về làm đi." Tưởng Hải Dương trực tiếp nhét chai nước vào bao đồ của Lâm Đông Đông, "Cứ cầm lấy đi! Sao cậu lằng nhằng thế nhỉ!" Lâm Đông Đông hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Tưởng Hải Dương, không biết làm sao, Tưởng Hải Dương hình như đối xử với cậu càng ngày càng khoáng kia ngay cả bọn Lưu Chấn cũng tiếc rẻ không cho, nhưng cứ dăm ba hôm lại đưa cậu một chai."Tôi đi về làm việc trước." Tưởng Hải Dương nhấc chân đi, được mấy bước lại quay đầu nói " Chờ đến chiều nhà tôi làm gần xong, tôi sẽ đến giúp cậu, cậu không cần phải vội." "A" Lâm Đông Đông ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Tưởng Hải Dương chạy lên núi, có chút sững này lúc nào cũng tinh lực dư thừa, chân dài khỏe khoắn, tựa như lúc này chạy lên trên núi cũng nhanh nhẹn hết như một chú lẽ Tưởng Hải Dương mà bà ngoại nói tới đúng thật là Tưởng Hải Dương mà cậu biết, chơi chung với nhau lâu như vậy, Lâm Đông Đông cũng thấy hắn thật ra rất thường có hơi ngang ngược, nhưng cũng chỉ là mấy chuyện như sai bảo người khác, cũng không thể trách được, tại vì hắn được chiều chuộng nên tính nết mới như chỉ cần người khác không chọc đến hắn, hắn sẽ không tự đi gây chuyện...!Đối xử với bọn Lưu Chấn cũng rất nghĩa khí, nếu có ai bị bắt nạt thì sẽ không nói hai lời mà ra mặt dĩ học sinh từ lớp bảy đến lớp 9 đều không dám đụng vào hắn là bởi vì mới ngày đầu năm học cấp hai hắn đã đánh nhau một trận với mấy tên côn đồ trên đó là do mấy tên côn đồ ức hiếp một đàn em của hắn, Tưởng Hải Dương lúc ấy hệt như sư tử đầu đàn xông lên, lấy tư thế liều mạng đánh cho bọn côn đồ đo dù hắn cũng bị người ta đấm cho thâm mắt, nhưng cũng nhờ trận đánh đó mà thành người thường giỡn với nhau, dám đối đầu với bọn côn đồ ngoài trường, còn đánh thắng, ai không muốn sống, thì cứ gây vào? Hừ~ Tính tình Lâm Đông Đông có chút nhát gan lại sợ phiền, mỗi lần gặp chuyện cậu đều có một nguyên tắc, có thể trốn liền trốn, có thể nhìn thì phải nhiên, tính cách này không hoàn toàn là do cậu, bởi vì từ nhỏ đến lớn bên cạnh cậu chẳng có ai mạnh mẽ để cho cậu làm chỗ dựa, che chở ba Lâm còn sống cũng là một người nhu nhược, không có bản lĩnh gì còn thích uống rượu, say rồi thì đánh chửi vợ Đông Đông trước đây bị người ta bắt nạt cũng về nhà tìm ba, ba Lâm cũng ra mặt cho cậu, nhưng lại bị ba của người ta đánh cho quay đầu, ông trở về nhà đánh Lâm Đông Đông, còn nói cậu bớt gây chuyện lại! Mẹ Lâm là kiểu phụ nữ phổ thông yếu đuối, không thể trông chờ cô có thể thay chồng ra ngoài đánh nên cô cũng bảo Lâm Đông Đông ngoan ngoãn, đừng gây thêm khác biệt hoàn toàn với Tưởng Hải Hải Dương lớn lên trong sự nuông chiều, có bản lĩnh gan dạ, sự tự phụ của riêng việc gì cũng có chủ định, tự tin quyết đoán, ngang ngược mà nhiệt cho người ta bất lực nhưng cũng ngưỡng Hải Dương quả thực rất thu hút Lâm Đông Đông, bởi vì cậu cũng muốn được giống như đáng tiếc số phận con người đã định trước là không giống nhau, Lâm Đông Đông chỉ có thể là Lâm Đông chiều mặt trời dần ngả về phía Tây, Tưởng Hải Dương cuốn theo bụi đất chạy từ trên núi xuống..Ngôn Tình HayLâm Đông Đông nhìn thiếu niên chạy vội trong ánh hoàng hôn, không khỏi cong mắt một người trẻ tuổi sức lực trai tráng thật sự khác biệt, một khoảng lớn bắp đã được thu hoạch xong trước khi trời kịp ngoại cười tủm tỉm nhìn Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương hì hục làm, liên tục khen hai đứa nhỏ này thật giỏi, sau này phải đối xử với nhau thật tốt! Những ngày sau đó Tưởng Hải Dương đều bớt thời gian đến giúp, cho dù thửa ruộng gần đó của nhà hắn đã thu hoạch xong chuyển đi thu hoạch ở nơi khác, nhưng hắn vẫn cố gắng chạy tới giúp Lâm Đông nhà bà ngoại không nhiều, lại có thêm người làm, mọi năm đều phải chờ đến cuối mùa vụ mới thu hoạch xong thì năm nay đã làm xong cùng lúc với mọi người, cũng không cần nhờ đến người trong thôn Hải Dương đóng góp không ít công sức, Lâm Đông Đông rất biết ơn hắn, bà nội cũng nhắc đi nhắc lại phải cảm ơn đứa nhỏ này, bà nói với Lâm Đông Đông mời Tưởng Hải Dương đến nhà ăn bữa thôn không có gì ngon, nhà bà ngoại cũng không giàu dù mẹ Lâm vẫn gửi tiền về, nhưng bà ngoại đã quen tiết kiệm không nỡ tiêu hoa, bảo để dành để cho Lâm Đông Đông sau này đi học với cưới là mời cơm, nhưng nhiều nhất cũng là thịt kho đậu đũa với thêm hai quả trứng gà, này đã được xem là thịnh soạn lắm Đông Đông không chắc Tưởng Hải Dương có đến hay không, dù sao tên kia bình thường rất hay kén cá chọn tạp hóa nhà hắn cái gì mà không có, vùng thôn quê hẻo lánh này đúng là nuôi ra một tên tiểu thiếu nhưng không ngờ Tưởng Hải Dương nghe xong thì hết sức vui vẻ đồng ý, đến rất sớm, còn mang theo một cân đường trắng, người già trong thôn ăn cháo đều rất thích bỏ ngoại vui vẻ hết sức, cứ luôn miệng khen Tưởng Hải hồi nói thằng nhóc này lúc nhỏ rất ngoan, lát lại nói thằng nhóc này lớn rất đẹp trai, nhìn cái tướng này tương lai chắc chắn sẽ rất cao lớn cường tráng lắm! Tưởng Hải Dương cũng làm cho Lâm Đông Đông phải rửa mắt mà bình thường chơi cùng một đám con trai đều là bộ dạng xấc xược, ngang ngược, lời thô tục nói hết bài này đến bài lúc đối mặt với bà cụ như mở ra một nhân cách khác, ngoan không chỗ chê, dỗ cho bà ngoại vui tới mức nếp nhăn trên mặt càng lúc càng Đông Đông đứng bên cạnh thầm lắc đầu, cả người nổi gai ốc, nếu không phải tận mắt thấy, cậu thật sự không tin được Tưởng Hải Dương còn có một mặt ấm áp như vậy Đông Đông không biết nấu cơm, Tưởng Hải Dương lại càng không, hai người quanh quẩn trong bếp cũng không giúp được gì, bà ngoại để hai đứa ra giếng múc lúc có Tưởng Hải Dương ở đây, có thể phụ Lâm Đông Đông một tay, hai người đi đi về về mấy lượt đã đổ đầy lu nước, lu nước này nhiều năm rồi chưa được đổ trạng Lâm Đông Đông hôm nay rất tốt, quen biết Tưởng Hải Dương được một thời gian rồi, dù sao cũng là con trai mười mấy tuổi đầu, đương nhiên thường thích giỡn chơi với trong thùng dọc theo đường đi bị sánh ra, cậu không khỏe như Tưởng Hải Dương cũng không cao bằng hắn, bị hắn ép về một phía cuối cùng cũng vùng Hải Dương ghìm lấy cổ cậu, ngả ra phía sau, cả người cậu đều đè lên phía trên người Tưởng Hải Dương, cố gắng vùng vẫy cũng không thoát được, đành phải xin tha "Tôi chịu thua, không giỡn nữa, mau buông ra~" "Có chịu làm tử tế không?" Tưởng Hải Dương thở phì phò cười, dù sao Lâm Đông Đông cũng là một thằng con trai, chế trụ cậu cũng rất khó Đông Đông dùng sức gỡ tay hắn, cười nói "Không dám, cậu là đại ca! Mau thả tôi ra, bà ngoại làm cơm xong rồi đấy." Tưởng Hải Dương lúc này mới thả người ra, giơ tay gãi gãi nãy đầu Lâm Đông Đông ghé sát nơi cằm hắn, mái tóc mềm mềm của cậu chọc vào làm hắn ngứa ngáy, nhưng mà, cũng rất dễ chịu.....!"Cậu ăn cái gì mà khỏe vậy?" Lâm Đông Đông cười sờ cổ, tên này đúng là không biết nặng nhẹ, ghì mạnh quá làm cậu có hơi đau."Là do cậu quá yếu." Tưởng Hải Dương nhặt cái thùng trên mặt đất nhấc chân đi trước, không đợi Lâm Đông hắn không hiểu sao đập rất nãy nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn vì mới vận động mà phiếm hồng của Lâm Đông Đông, ánh mắt ngập nước, lúc cười rộ lên cũng tròn xoe, hệt như con Bắc Kinh nhà hắn! Còn có nốt ruồi nho nhỏ trên chóp mũi kia, sao có thể mọc ở chỗ như vậy chứ! Làm cho Tưởng Hải Dương càng nhìn càng thấy khó chịu, thầm nghĩ muốn cắn một cái, cắn đứt cái nốt ruồi nhỏ kia luôn! Đến bữa ăn, bà ngoại gắp hết thịt trong đĩa cho hai đứa, còn bà chỉ ăn đậu nhà không mấy khi được ăn thịt, Lâm Đông Đông thương bà, gắp hết thịt trong bát sang cho bà ngoại không ăn, lấy đũa gõ đầu cậu một cái, bảo cậu ngoan ngoãn ăn nhiều một chút, có thêm chất dinh dưỡng mà lớn, sau này có thể cao được như Tưởng Hải Dương."Vậy thì khó lắm đấy, con còn đang lớn mà ~" Tưởng Hải Dương cười đắc chí nhìn Lâm Đông Đông."Hứ!" Lâm Đông Đông cảm thấy cái đuôi phía sau hắn đã vểnh tít lên trời rồi, " Cậu đừng có mừng trước, có người dậy thì sớm, sau này sẽ không lớn được nữa!" "Vậy cậu cứ chờ mà xem, tương lai ai cao hơn ai ~" Tưởng Hải Dương lưu manh nói, gắp thịt trong bát mình sang cho Lâm Đông Đông..

tình yêu thôn quê