Tóc anh được cắt ngắn lòe xòe trước vầng trán cao và nghiêm nghị. Còn đôi mắt thì ôi thôi..tuy ra vẻ cứng rắn đầy cương quyết nhưng trong đó ẩn chứa cả một vùng trời sâu thẳm với những nỗi niềm kì lạ khó đoán như muốn hút hồn người khác. Thấy nó giơ mắt ếch ra nhìn mình, anh cảnh sát khẽ đằng hắng một tiếng rồi nhắc nó. Vừa thoáng thấy chồng từ ngoài đi vào bếp, Duyên sực tỉnh cơn mê, vội đẩy Khải rời ra với vẻ mặt bối rối. Cũng như lần trước, cả Khải và Dũng đều im lặng, không ai tỏ vẻ ngượng nghịu hay giận dữ Suốt bữa cơm tối, không ai nói với ai điều gì, Dũng cũng như Khải ung dung ngồi ăn như chẳng có điều gì quan trọng xẩy ra. Tôi làm trà xanh cho anh xem - Chương 54. June 18, 2022 Cao Ying ♥ Danmei Leave a comment. Chương 54: Vụng trộm. Khương Hựu đoán không sai, hắn mới vừa đi tới trước mặt Bùi Minh Tiêu đã nghe đối phương ra lệnh, "Đưa tay ra.". Hắn ngoan ngoãn đưa tay ra. Một con người đôn hậu. Nhà trọ tuy ở trong hẻm nhưng được cái ở gần sân bay nhờ biết cách chiều lòng khách nên dân tây Ba Lô rỉ tay nhau đến nườm nượp vào những ngày cuối tuần. Xe bánh giò của mẹ con anh nhờ thế cũng buôn bán đắt hàng hơn. Vô tình xe bánh giò của hai mẹ con trở thành "đại sứ" vô điều kiện cho cái homestay mới mở của cô chủ. "Cho dù là cưới rồi, anh ấy cũng sẽ không yêu tớ." Nghĩ đến những hành động mà cô đã làm, thật rất nực cười. Hết lần này đến lần khác, cô thử lòng anh, mong muốn được anh đáp lại dù chỉ một chút. Nhưng bây giờ cô hoàn toàn hiểu rằng anh sẽ không yêu cô. Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Mạt Sinh đang nắm tay Giản Tiếu bước đi, ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy Lệ Ngự Nam, cô có hơi giật mình, nhưng mau chóng che giấu đi rồi tỏ vẻ bình thản bước tiếp. “Cô ở đây làm gì?” Lệ Ngự Nam hỏi. Giản Tiếu liền tức tối lên tiếng “Anh có biết là Mạt Sinh đã…” Mạt Sinh vội nắm chặt tay Giản Tiếu, không cho cô nói tiếp nữa, “Em đến thăm cô Kỉ.” Lệ Ngự Nam nhếch mép mỉa mai “Cô có lòng tốt đến thế sao?” “Đúng, phải đi thăm chứ, đã nằm viện nửa tháng rồi mà.” Câu trả lời này của Mạt Sinh cũng có ý mỉa mai. Cùng Lệ Ngự Nam đi đến phòng bệnh, Mạt Sinh mau chóng nhìn thấy Kỉ Hướng Vãn với gương mặt xanh xao, trán đang được băng bó, chỉ mới nửa tháng thôi mà cô ta đã gầy đi biết bao nhiêu, tự mình gây ra thật sự không đáng thương, vì muốn chia rẽ tình cảm giữa cô và Lệ Ngự Nam, cô ta quả thực đã tốn không ít công sức. “Ngự Nam…” Cửa vừa mở, Kỉ Hướng Vãn đã rạng rỡ gương mặt, nhưng khi nhìn thấy Mạt Sinh thì liền sa sầm, nói giọng khó chịu “Cô đến đây làm gì? Lẽ nào muốn xem tôi đã chết hay chưa sao?” Mạt Sinh không nổi giận, thong dong từ tốn bước vào, “Tôi đến xem vết thương của cô Kỉ, đã nhập viện nửa tháng rồi mà vẫn không khỏe hơn chút nào, Ngự Nam sẽ đau lòng lắm.” Kỉ Hướng Vãn cảm thấy lửa giận đùng đùng, chồng của Mạt Sinh đã bị cô ta cướp đi mà vẫn cứ nhẹ nhàng bình thản như thế, xem như chẳng có gì xảy ra, khiến cho Kỉ Hướng Vãn càng lúc càng ghét phẩm hạnh của Mạt Sinh, “Nếu không phải do cô đố kị tôi, chiếm lấy người đàn ông của tôi thì tôi sao lại phải nằm ở đây lâu thế này? Mạt Sinh, cô độc ác như thế, sớm muộn gì cũng có ngày gặp báo ứng!” Mạt Sinh bật cười, cho dù có báo ứng thì cũng không báo ứng lên người cô, “Cô Kỉ, lời này cô nói không thấy ngại sao? Cô đã chiếm chồng của tôi năm năm, làm nhân tình mà làm đến bước này quả đúng là rất dai đấy.” Kỉ Hướng Vãn giận đến tái mặt, bị Mạt Sinh mỉa mai đến mức này, cô ta càng không ngần ngại, “Lúc đầu tôi đã kết hôn với Ngự Nam rồi, chính cô đã chen chân vào, ép mẹ tôi phải chết, cô có tư cách gì mà gọi tôi là nhân tình? Cô mới là kẻ thứ ba đấy!” “Thế à?” Mạt Sinh bình thản, không cảm thấy mình có lỗi, “Nếu Ngự Nam không quên tôi thì anh ấy liệu có yêu cô không? Kỉ Hướng Vãn, cô đã mạo danh tôi suốt năm năm, sống dưới cái bóng của tôi, cô có quyền gì mà nói tôi là kẻ thứ ba? Nếu cô không nói dối thì cả đời này Ngự Nam cũng chẳng thèm để mắt đến cô!” Những lời nói đầy khí thế ấy khiến Kỉ Hướng Vãn kích động, mắt long lên sòng sọc nhìn Mạt Sinh, cô ta đúng là đã mạo danh Mạt Sinh để chiếm hữu Lệ Ngự Nam năm năm, nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần đạt được mục đích thì cô ta chẳng sợ gì cả, tất cả đều là thứ cô ta phải có được. “Tôi có thai rồi.” Mạt Sinh nói, “Là con của tôi và Ngự Nam.” Kỉ Hướng Vãn nheo mắt, tức giận gào thét rồi vơ lấy mọi thứ ném về phía Mạt Sinh, cũng may Mạt Sinh kịp thời né tránh, không bị đụng trúng người. “Mạt Sinh, cô đi chết đi, cô sẽ không được chết yên ổn!” Kỉ Hướng Vãn gào to. Tiếng huyên náo trong phòng bệnh khiến Lệ Ngự Nam nghe thấy, anh vội xông vào trong, Kỉ Hướng Vãn đang rất kích động, vừa thấy Lệ Ngự Nam bước vào thì liền gào khóc “Ngự Nam, anh bảo Mạt Sinh đi đi, em không muốn nhìn thấy cô ta, cô ta quá độc ác, em không muốn thấy cô ta nữa.” Lệ Ngự Nam gương mặt biến sắc, lập tức chất vấn “Mạt Sinh, cô đã làm gì Hướng Vãn?” “Chẳng làm gì cả, em chỉ bảo với cô ấy là em có thai rồi.” Lời này thốt ra cũng khiến Lệ Ngự Nam vô cùng kinh ngạc, anh không ngờ Mạt Sinh lại có âm mưu thâm sâu như thế, đã giở trò sau lưng anh để có thể có thai. Lệ Ngự Nam liền kéo tay Mạt Sinh lạnh lùng nói “Cô ra đây cho tôi!” Mạt Sinh bình tĩnh đi theo Lệ Ngự Nam, không tỏ ra sợ hãi gì, nhưng cách làm này của cô thật sự đã kích động Lệ Ngự Nam, anh không thích cô giở trò thế này, ngay cả việc có thai mà cũng dùng thủ đoạn, anh gằn giọng hỏi “Sao cô có thể có thai với tôi? Rốt cuộc cô đã làm gì?” Mạt Sinh khẽ xoa bụng “Em đã nói em muốn có con thì sẽ có cách thôi, anh yên tâm, trước khi đứa bé này ra đời sẽ do chính tay em chăm sóc, anh hoàn toàn không cần phải lo gì cả.” “Mạt Sinh!” Lệ Ngự Nam gần như gầm lên, hai mắt long lên nhìn thẳng vào Mạt Sinh, “Việc sinh con, cô chưa hỏi qua ý kiến của tôi mà lại đột nhiên có con thế này, cô muốn dùng đứa bé để giữ chân tôi, không muốn li hôn nữa đúng không?” Truyện Dù cho anh có thâm tìnhTác giả Mộc Vũ NguyệnSố chương 54 chương + 4 phiên ngoạiTags Đô thị tình duyên, gương vỡ lại lành, duyên trời tác hợp, tình yêu duy nhất, song C. Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác. Khương Tri Ly là sự tồn tại mà người người ở Giang Thành đều ao ước. Gia thế ưu việt, ngoại hình xuất chúng, cô sở hữu đôi mắt hồ ly sáng ngời động lòng người, là đóa hoa hồng chói mắt nhất. Bỗng nhiên có một ngày, chồng sắp cưới của cô ngoại tình với em họ, sản nghiệp gia đình điêu đứng. Có người nói với cô, Phó Bắc Thần trở lại rồi. Năm đó, tại trường Nhất trung ở Giang Thành, chủ tịch đứng trên bục được muôn người để mắt đến, Khương Tri Ly, cô gái nhỏ được nuông chiều vì một vụ cá cược, quyết tâm kéo "bông hoa của núi cao" xuống khỏi tế đàn.*"Bông hoa của núi cao" được dùng như một ẩn dụ cho một thứ chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào, là một thứ chỉ có thể khao khát nhưng ngoài tầm với của bản thân. Sau khi "bông hoa của núi cao" có tình cảm với cô, tên đầu sỏ Khương Tri Ly lại không chút lưu tình mà biến mất. Khi hai người gặp lại nhau, địa vị giữa hai người đã thay đổi. Thiếu niên lạnh lùng ngày xưa giờ đây đã trở thành nhân vật làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, khiến người ta phải do dự. Vì bảo vệ sản nghiệp gia đình, Khương Tri Ly đã phải "vào nhầm" căn phòng tổng thống của bạn trai cũ. Cô lắc lư vòng eo nhỏ nhắn yêu kiều của mình, chớp chớp đôi mắt hồ ly vừa quyến rũ vừa đa tình, giọng điệu ngây thơ vô tội. "Phó tổng, phòng của anh lớn như vậy, một mình anh ở có sợ không?" "?" Cho đến khi cô nhìn thấy bản thỏa thuận thu mua trên bàn làm việc anh, Khương Tri Ly cuối cùng cũng không cười được nữa. Người đàn ông tựa lưng lên thành bàn, anh dùng ánh mắt thờ ơ lạnh lùng nhìn cô, như thể anh hoàn toàn không biết cô là ai. Cuối cùng, anh cười lạnh "Tại sao tôi phải bỏ qua cho nhà họ Khương, vô duyên vô cớ mất đi mấy trăm triệu tiền lời?" Ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời cô, mưa to như trút nước, là đống tro tàn không thể nào cháy lên được. Ngay khi Khương Tri Ly sắp hoàn toàn tuyệt vọng, cô nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen từ từ dừng lại, kính xe hạ xuống, gương mặt quen thuộc bất ngờ xuất hiện trước mắt cô. "Lên đi." Vẫn là giọng điệu lạnh lùng đó. Khương Tri Ly cúi đầu giấu đi khóe miệng đang khẽ cong lên, đôi vai gầy của cô khẽ run lên, nhìn rất đáng thương. Ngay sau đó, một bản hợp đồng hôn nhân xuất hiện trước mặt cô. * Năm đó, cô rời đi không một lời từ biệt, Khương Tri Ly vẫn cho rằng anh hận cô đến thấu xương. Mọi người đều nghĩ như vậy. Cho đến một ngày, chân tướng dần hé lộ. Sau một thời gian dài xa cách, cuộc hội ngộ giữa hai người đều do anh sắp đặt, tất cả cũng chỉ vì để cô ngoảnh lại. Cô nhìn thấy sợi dây chuyền đầu tiên do chính tay mình thiết kế, rõ ràng sợi dây chuyền này từng được một vị khách nước ngoài mua với giá cao, giờ phút này lại yên tĩnh nằm trong phòng làm việc của anh. Hóa ra, tình yêu anh dành cho cô vừa sâu đậm vừa nồng nhiệt, từ đầu đến cuối, anh đều để lại dấu vết. "Phó Bắc Thần, anh lại thua rồi." Khương Tri Ly nghẹn ngào nói. Anh trầm mặc nhìn cô, giọng anh khàn khàn, sau đó khẽ cười hỏi cô "Bao nhiêu năm nay, ở chỗ em anh đã thắng qua bao giờ chưa?" "Quen rồi, anh thừa nhận." - "Không hẹn mà gặp, thì ra là do người nào đó mưu đồ đã lâu." "Thời gian không đợi ai cả. Người đợi em, là anh." - Chú thích Ban đầu nữ chính rời đi là có lý do, cũng không phải không giải thích được. Nam chính chưa từng làm chuyện gì tổn thương nữ chính, không để gia đình nữ chính phá sản. "Không có thành công nào trở thành tuyệt đối nếu chưa từng trải qua thất bại. Không có tình cảm nào vững chắc nếu chưa từng bị xao động, lung lay. Tình yêu là vậy! Đôi lúc con người bị lạc lối bởi những thứ cảm xúc mơ hồ. Nhưng rồi, nếu 2 trái tim đủ đầy tình cảm thì sẽ vẫn tìm về với nhau và mãi thuộc về nhau mà thôi!... *** Anh thoáng qua cuộc đời nó như một cơn gió nhẹ. Cơn gió ấy tuy không đủ mạnh để làm lay động một trái tim, nhưng nó đủ ấm và đủ mát để xoa dịu một tâm hồn! Anh và nó biết nhau từ cấp 3, anh trên nó 1 lớp. Nói đúng ra anh chính là mối tình đầu của nó, người mà nó thầm thương trộm nhớ suốt 4 năm qua. Anh học Toán nên rất giỏi, thân hình thì không được cao to sáu múi nhưng cũng đủ làm xao xuyến bao trái tim. Nó thích anh không phải vì anh là hotboy này nọ. Sức hút đặc biệt mà anh khiến cho nó phải lén lút nhìn trộm anh vào những buổi ra chơi chính là hình ảnh một chàng trai vô cùng quyến rũ và đáng yêu khi chơi bóng chuyền – môn thể thao mà nó rất thích xem. Tìm cảm tuổi học trò lạ lắm, nó không mãnh liệt và cuồng nhiệt, nhưng nó lại rất nhẹ nhàng và ngọt ngào, dù chỉ là đơn phương! Rồi nó bắt đầu được tiếp xúc với anh thông qua một người bạn. Nó cảm thấy hạnh phúc hơn khi anh cũng thích môn thể thao mà nó đam mê, là cầu lông. Hạnh phúc hơn nữa là nó được đánh chung với anh dù chỉ là đối thủ, vì nó không dám đến gần anh, nó sợ không kiềm chế được cảm xúc. Và rồi những lần nó vô tình, đôi lúc là cố ý đánh trúng anh, nó thích lắm, thích vì mỗi lần như vậy anh đều nhìn nó và cười rất dịu dàng. Những buổi chiều cứ thế trôi qua, nó chưa kịp tận hưởng hết sự ngọt ngào ấy thì anh đã ra trường. Đến phút cuối nó vẫn không dám thổ lộ với anh. Hành động chủ động nhất mà nó làm chỉ là kết bạn facebook để âm theo dõi cuộc sống của anh mà thôi. Nó khờ thật, ngốc thật, đến bây giờ nó mới nhận ra và hối tiếc thì đã quá muộn. Thế là mối tình đầu ấy trôi qua và mãi là một miền kí ức đẹp trong nó. Anh thì đã học ở Sài Gòn, còn nó vẫn học ở đây. Lên đại học, nhiều mối quan hệ hơn, nhiều sự trải nghiệm hơn, tiếp xúc với nhiều người hơn, nhưng không hiểu sao nó vẫn không quên được anh. Cho đến một ngày, người ấy xuất hiện. Người ấy mang lại cho nó một sức sống mới, một luồn gió mới len lỏi vào cuộc đời của nó. Nó bắt đầu hẹn hò và bắt đầu hạnh phúc. Người ấy của nó tuy không hoàn hảo như mẫu người lý tưởng trong đầu nó, nhưng người ấy lại có một sức hút rất đặc biệt khiến nó xao động – rất giống anh. Giống từ dáng đi đến sở thích, sở trường và cả những thói quen. Và điều đặc biệt hơn của người ấy khiến nó phải "đổ" chính là cái tính cách nắng mưa thất thường giống y chang nó. 2 đứa liên tục cãi nhau vì những chuyện trên trời dưới đất, và tất nhiên người đầu hàng trước không bao giờ là nó rồi! Nó hạnh phúc vì điều đó. Cần Thơ – một đêm mưa tầm tã. Nó nằm tự kỉ ở nhà vì người ấy của nó hôm nay phải về quê nghỉ Tết và ... 2 đứa đang giận nhau. Nó đang vu vơ suy nghĩ về người ấy thì chợt facebook báo tin nhắn, là anh. Tại sao anh lại nhắn cho nó? Tại sao lại là lúc này? Tại sao bấy lâu nay anh không nhắn?... Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu nó. Nó mở tin nhắn và xem, thì ra anh đang có việc liên quan đến chuyên ngành cần nó hỗ trợ. À, ra là vậy! – Nó cảm thấy vừa vui vừa lạ. Sau cuộc trò chuyện hôm đó thì nó và anh bắt đầu nhắn tin thường xuyên hơn. Bên cạnh những câu hỏi thăm sức khỏe, 2 người cũng còn chia sẻ cho nhau về công việc và cả tình cảm nữa. Anh đã có người yêu và nó cũng vậy. Nhờ đó mà 2 người cảm thấy khá thoải mái hơn và nói chuyện như 2 người bạn thân. Anh vẫn vậy, vẫn ấm áp và đáng yêu như xưa. Đang nhắn tin với anh thì người ấy gọi nó. Lần này cũng vậy, người ấy luôn là người thua cuộc. Nó và người ấy nói chuyện với nhau thật lâu vì nó nhớ người thương của nó mà! Nhưng không hiểu sao nó lại không kể cho người ấy nghe về anh – mối tình đầu đơn phương của mình. Một ngày, anh nhắn với nó Tết này sẽ về. Nó vui lắm vì sẽ gặp được một người "bạn" mà nó đã từng thích, nhưng nó cũng cảm thấy ngại ngùng vì sẽ như thế nào nếu gặp anh. Người ấy của nó ở quê nên 2 đứa chỉ có thể nói chuyện và nhắn tin bằng điện thoại vào mỗi tối. Nó nhớ và muốn gặp người ấy lắm nhưng không được. 2 đứa quen nhau chưa đầy 1 năm nhưng chỉ được gặp nhau vào mỗi học kì, quê người ấy ở xa nên mỗi khi được nghỉ thì phải về quê với gia đình. Biết làm sao được, cố gắng thôi vì tình yêu mà! Anh đã về, vào dịp trường cấp 3 tổ chức Hội chợ xuân. Anh rủ nó đi cùng anh. Nó hơi bất người vì lời đề nghị đó vì trước giờ anh thường không thích những chỗ ồn ào. Tết rồi mà ở nhà thì chán lắm, sẵn dịp được thăm trường cũ, gặp lại bạn bè, đặc biệt là được ăn ngon nữa – nghĩ vậy nên nó liền đồng ý. Buổi tối hôm đó rất vui, gặp lại rất nhiều bạn cũ, ăn nhiều đồ ăn ngon và vui hơn là nó đi cùng anh, vì anh đẹp trai mà! Anh đưa nó về nhà. Ngồi trên xe máy, anh chở nó vòng quanh công viên hóng mát và kể cho nó nghe về những kỉ niệm cấp 3. Nó tận hưởng làn gió mát và ngân nga vài khúc hát "ghét con tim em đang thuộc về ai, mà sao chẳng thể nào nghe lười em, ...". Chợt nó như đóng băng lại khi anh tiết lộ cho nó một bí mật. Anh nói với nó rằng "Thật ra lúc đó anh rất thích em, nhưng anh sợ em không thích anh và anh sợ nếu anh nói ra thì chúng ta sẽ không chơi chung với nhau nữa!" Nó có cảm giác như mọi thứ xung quanh nó bỗng ngưng đọng lại. Giờ chỉ còn câu nói "anh thích em" văng vẳng xung quanh nó. Cảm xúc gì đây? Nên như thế nào mới đúng đây? Mình có nên nói ra bí mật cho anh nghe không? .... Có vẻ mỗi lần bối rối thì trong đầu nó luôn hiện ra hàng loạt những câu hỏi khó mà trả lười được. Nó khẽ cốc nhẹ vào nón bảo hiểm anh và nói "Hihi, em cũng vậy!". Câu nói tưởng chừng như đơn giản nhưng lại cũng chứa cả một bí mật. Không cần biết anh có hiểu không nhưng đối với nó, được nghe anh thổ lộ và đã thổ lộ cho anh nghe là nó cảm thấy nhẹ nhõng hơn rồi. Gánh nặng vô hình theo nó suốt 3 năm liền giờ đây đã được trút bỏ. Nó thở phào nhẹ nhõm. Tuy hơi muộn nhưng ít ra cũng đã biết tình cảm của anh dành cho nó. Nó vui và bất giác nó quên đi người ấy. Về đến nhà, nó vẫn còn xao xuyến với những câu nói của anh. Người ấy nhắn tin "Trời lạnh rồi nhe, mặc ấm vô. Bị cảm là khổ tui nữa!". Và anh cũng nhắn tin cho nó "Ngày mai chúng ta hẹn hò một ngày thôi được không?". Xem tin nhắn của cả 2 khiến nó càng rối bời hơn nữa. Nó không biết tình cảm của nó đang thuộc về ai, đang như thế nào? Nó thương người ấy nhưng nó lại rung động với anh. Chầm chừ mãi nó mới trả lời tin nhắn. Gửi người ấy "Biết rồi, không bệnh đâu! Cho tui một ngày không nhớ mấy người nhe!". Người ấy im lặng. Gửi anh "Mình yêu nhau một ngày thôi anh nhé!". Anh trả lời "ok! Một ngày thôi!". Ngày hôm ấy, anh và nó hẹn hò. 2 người cùng dạo quanh thành phố, cùng xem phim, cùng đi ăn, cùng trò chuyện, ... Đi đến những nơi mà những cặp đôi mới yêu thường đi. Rồi nắm tay, rồi im lặng ngắm nhìn nhau, và rồi chào tạm biệt nhau bằng một nụ hôn nhẹ lên trán nó. Một ngày thật tuyệt, một ngày để bù đắp lại những kí ức đầy hối tiếc của cả anh và nó. Anh chào tạm biệt nó để trở về với cuộc sống hiện tại của cả 2. Ngày hôm ấy sẽ trở thành một kỉ niệm đẹp được xếp ngăn nắp vào một góc nhỏ xinh xắn trong tim của anh và nó. Thật sự! Kỉ niệm đó rất đẹp! Rất đẹp! Anh và nó vẫn là bạn của nhau! Tối đó, nó chủ động nhắn tin cho người ấy "Quên xong rồi! Cho tui nhớ mấy người lại nhe!". Người ấy trả lời "Tưởng quên luôn rồi chứ! Đừng như vậy nữa được không? Tui sợ mất mấy người lắm!" Nó trả lời "Xin có một ngày thôi mà! Hứa! Sau này không làm vậy nữa đâu!" Người ấy "Ngoan! Thương lắm rồi! Phải nhớ tui bù lại ngày hôm nay nghe chưa! Giờ đi ngủ đi, thức khuya nổi mụn lại khổ tui!" Nó "Ừ! Ngủ đây! Mai phải gọi nha!" Người ấy "Hứa!" Cuộc trò chuyện chấm dứt khi nó chưa kịp đánh răng, đang cầm điện thoại mà đã lăn ra ngủ say mê. Sáng hôm sau là một ngày đẹp trời, đầy nắng và gió, có cả chút se lạnh của tiết xuân. Lúc này đây, nó không thấy lạnh, mà ngược lại, nó cảm thấy rất ấm, ấm áp vô cùng! Vừa tỉnh dậy nó đã gọi cho người thương của nó!

truyện yêu anh cho dù một thoáng thôi